- Ta sinh tại Biện Lương, lớn lên ở Biện Lương, ta nhiệt tình, và yêu kính đối với tín ngưỡng của mình. Nhưng điều này không ngăn cản việc thân phận con dân Đại Tống của ta.
Lý Duy hớp một ngụm trà, chòm râu dê hơi vểnh lên, nói:
- Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp bọn ta lưu vong ngàn năm, bất luận là ở Ba Tư, hay là ở Thiên Trúc, chưa bao giờ giống như bây giờ, được tắm táp bầu không khí tự do, hưởng thụ sự phồn vinh no đủ. Trên thế giới này, còn có nơi nào hơn được so với Đại Tống, hơn được so với Biện Kinh?
Nói dứt, ông ta nhìn Trần Khác tiếp:
- Bây giờ, cuộc sống của bọn ta tại Biện Kinh rất tốt, nơi đây là thiên quốc của bọn ta, bọn ta không muốn về cố hương gì nữa, nói như vậy, đại nhân có hiểu không? Xin đừng đến làm đảo lộn cuộc sống đang yên lành của chúng tôi, càng đừng dẫn chúng tôi vào con đường không có lối về.
Thấy Lý Duy bài xích mình, Trần Khác lại không có cảm thấy ngoài ý muốn. Kì thực, hắn đối với chiêu nói thánh nói tướng, có thể dụ hoặc được người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp hay không, trong lòng vẫn luôn hoài nghi. Nhưng Lý Duy có thể uyển chuyển xử lí như vậy, vả lại còn nói sau lưng Lan Tất như thế, hiển nhiên nội bộ của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, tồn tại ý kiến bất đồng, mà phe của Lý Duy lại không chiếm thượng phong. Sau khi trong lòng đã chắc chắn, Trần Khác thản nhiên nói:
- Không biết Labie có ý gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872961/quyen-5-chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.