Chương trước
Chương sau
- Vương công quý tộc thật biết hưởng thụ!
Trần Khác đưa mắt quan sát cảnh đẹp bốn phía, không khỏi cảm thán:
- Chẳng trách người ta nói, người nghèo nói giàu có tất là mặc vàng đội bạc, nhưng người giàu lại đáp rằng ‘tháng chín trùng dương hoa cúc vàng, lá đỏ sắc thu vượt cảnh xuân!’

- Tương lai ngươi làm quan lớn, tự nhiên sẽ có ngôi nhà như vậy.
Triệu Tông Tích sắc mặt kì quái nói:
- Nghe nói, Triệu Tông Huy mời ngươi đến Bác Nghệ Hiên làm khách?

- Ta đang muốn nói với ngươi việc này.
Trần Khác lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời, ném đến trước mặt Triệu Tông Tích nói:
- Không ngờ ngươi lại biết trước.

- Ở thành Biện Kinh, muốn giấu việc này còn khó hơn lên trời.

- Ta hiểu rõ.
Trần Khác gật mạnh đầu nói:
- Ở đây thần tiên quá nhiều, ai nấy đều pháp lực vô biên.

- Người được mời là ngươi, không phải ta.
Triệu Tông Tích ném tấm thiệp mời lại cho hắn nói:
- Lúc này một tấm thiệp mời đến Bác Nghệ Hiên là vạn kim khó cầu.

- Ngươi lại xem như cặn bã.
Trần Khác vung tay, vứt tấm thiệp mời ra xa, rơi vào trong hồ.

- Đừng…
Triệu Tông Tích đứng lên muốn ngăn lại, nhưng đã trễ rồi. Không khỏi cười khổ, nói:
- Có cảm giác như ngươi đặc biệt vứt cho ta xem?

- Cũng không thể nói như vậy.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Thế nhưng ta quả thật muốn nói với ngươi, Triệu Tông Thực đích thân mời, ta cũng không trở về, bởi vì ngươi là anh em của ta, y không phải!

- Trọng Phương.
Triệu Tông Tích thấy tận đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, y đấm mạnh Trần Khác hai cái nói:
- Đời này khiếp này, ngươi là huynh đệ tốt của ta!

- Mạnh tay như vậy…
Trần Khác xoa bả vai, cười nói:
- Đừng có cảm động như vậy, chúng ta vẫn là hợp mưu thôi, xem thế nào phá vỡ cục diện trước mắt.

- Trễ rồi, cục diện đã định rồi.
Triệu Tông Tích cầm một quả cam chín vàng lên, dùng con dao nhỏ xoáy một cái ở trên đỉnh, cẩn thận mổ ra, nói:
- Vài ngày trước, ta cùng phụ thân có một lần bàn luận kĩ càng, ông ấy nói với ta, người thúc phụ Nhữ Nam quận vương – Triệu Doãn Nhượng đó của ta, năm đó có một quãng thời gian từng làm hoàng tử. Sau đó, đương kim hoàng đế ra đời, đầy một tuổi, y lại bị đưa trở về.

- Cái này ta có nghe qua.
Trần Khác tiếp lấy quả cam Triệu Tông Tích đưa qua, nhét một nửa vào mồm, chua đến mặt mày nhăn nhó, nói:
- Phụ tử hai đời làm lốp xe dự phòng, cũng xem như là hiếm thấy.
Nói xong còn trêu đùa:
- Đương nhiên hơn ngươi, ngươi là lốp dự phòng của lốp dự phòng.

Qua lại với Trần Khác đã lâu, đương nhiên biết ‘lốp dự phòng’ là ý gì, tuy nhiên Triệu Tông Tích vẫn luôn không hiểu. Bánh xe sao có thể thổi quá căng, chẳng lẽ không sợ nổ sao?

- Phụ thân nói với ta điều này, không phải vì chê cười y.
Không để ý đến sự chế nhạo của Trần Khác. Y thấp giọng nói:
- Mà là nói với ta, vương thúc đó của ta đối với hoàng vị có mưu đồ khó có thể tưởng tượng được. Cho nên, từ khi hai người chúng ta lần đầu vào cung, y đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch. Không chỉ nuôi dưỡng thế lực của riêng mình, mà còn cố ý kết giao với một đám người tuổi trẻ tài cao.

- Là những ai?

- Lớp nhân tài của Đại Tống lúc ấy đuổi kịp ta, người khác không nói, Văn tướng công, Phú tướng công, Hàn tướng công, Âu Dương lão sư, Đường Giới, Bao Chửng…những đại nhân vật chỉ cần dậm chân, mặt đất liền rung chuyển này đều kết giao không ít với y.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Vương thúc đó của ta, mấy năm nay mắc bệnh nặng, cả người suy nhược, không còn thần thái. Nhưng nhớ năm đó, y cũng là nhân tài, nho nhã tuấn tú, thêm vào việc đối đãi với người khác như làn gió xuân, ai ai cũng đều muốn kết giao với y.

- Thật đúng là mưu tính sâu xa.
Trần Khác cũng không khỏi thán phục nói:
- Ta cuối cùng đã hiểu lão sư tại sao ban đầu phản đối ta qua lại với ngươi như thế.

- Phải, bây giờ, người ta như diều đang gặp gió, đại nhân vật cả triều đều duy trì mối quan hệ hữu nghị nhiều năm với y.
Triệu Tông Tích nói:
- Huống hồ, vương huynh đó của ta, vừa hiền lương lại khiêm nhường, vô cùng tôn kính đại thần, quả thực là bậc thánh hiền hoàn mỹ tự cổ chí kim, là nhân tuyển tốt nhất cho ngôi vị thái tử trong lòng các đại thần.

-…..
Trần Khác không nói lời nào.

- Phụ thân ta nói những điều này với ta.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Chính là để ta hoàn toàn bỏ đi ý niệm trong đầu, cố gắng giao hảo với Triệu Tông Thực.

- Ngươi dự định giao hảo với y?
Trần Khác chau mày nói:
- Có khả năng này sao?

- Không thể, ta quá hiểu Triệu Tông Thực.
Triệu Tông Tích lạnh lùng nói:
- Nếu ta cầu xin y, y có lẽ giả vờ giao hảo với ta như lúc đầu. Nhưng đợi đến ngày y thực sự làm hoàng đế, đảm bảo sẽ tính sổ với ta.

- Huống hồ, nam tử hán đại trượng phu, sống phải đội trời đạp đất, ta không muốn sống như một con chó!
Trên mặt Triệu Tông Tích mang vẻ kiên nghị mà trước giờ chưa bao giờ có, nói:
- Cho dù là chắc chắn thua, ta cũng muốn chết cùng với y!

- Ngươi muốn làm gì?
Trần Khác sợ hãi nói.

- Năm mươi vạn quan mà ngươi cho ta, ta chuẩn bị trình toàn bộ lên cho hoàng thượng. Trong tay ta cũng có vài chứng cứ chứng minh Triệu Tông Sở, Triệu Tông Hán cấu kết với Cái Bang, tất cả đều trình lên.
Triệu Tông Tích lạnh lùng nói:
- Để hoàng thượng xem xem, hay cho hai đời hiền vương phủ, lại dám cấu kết với phường trộm cướp, giết người cướp của, lén lút tích trữ một khoản lớn như vậy, không biết dùng để làm gì! Hoàng vị của Đại Tống có thể truyền cho loại người tâm thuật bất chính hay không, để hoàng thượng tự mình phán đoán!

- Không thực tế.
Trần Khác quả quyết, lắc đầu nói:
- Ngươi chứng minh thế nào, mối quan hệ giữa khoản tiền lớn này cùng với Nhữ Nam vương phủ, quan hệ giữa nó và Triệu Tông Thực?

- Có một vài việc không cần chứng cứ.
Triệu Tông Tích bất động nói:
- Hoàng thượng tự sẽ phán đoán.
Y cảm thấy không nên nói chuyện với Trần Khác như vậy, liền dịu giọng giải thích:
- Ta từ nhỏ đã theo bên cạnh hoàng thượng, cũng coi như hiểu tính cách của ngài. Ông ấy là một minh quân, nhân nghĩa thiên cổ khó gặp, nhưng cũng có ba nhược điểm. Một trong số đó là có những lúc, ông ấy rất dễ chịu ảnh hưởng của người khác, nói dễ nghe thì gọi là uyển chuyển, nói khó nghe là không có chủ kiến. Chỉ cần ta nói chuyện thích đáng, vẫn có thể có hiệu quả.

Trần Khác làm sao không biết nhược điểm này của hoàng đế chứ? Ban đầu, Địch Thanh chủ chiến, ông ta có thể biến cái không thể thành có thể, chính là dựa vào khuấy lên cái điểm đáng nghi về bức hà đồ…. Cuối cùng, có bức hà đồ hay không, không ai biết được, nhưng Văn Ngạn Bác cũng do đó mà mất đi sự tín nhiệm của hoàng thượng.

Bây giờ, Triệu Tông Tích muốn bắt chước lại, Trần Khác không lạc quan nói:
- Ngươi có cố đi nữa, chỉ sợ hoàng thượng nhiều nhất chỉ là bán tín bán nghi.

- Bán tín bán nghi là đủ rồi.
Nói xong, y khẽ than một tiếng, nói:
- Bây giờ là đang chọn chủ nhân tương lai của Đại Tống, vả lại cũng không có quan hệ phụ tử với hoàng thượng, hoàng thượng chắc chắn sẽ phá lệ thận trọng, sẽ không chấp nhận một vết bất thường nào.

- Nhưng ngươi sẽ tự xử lí thế nào?
Trần Khác hỏi dồn.

- Không phải nói rồi sao, đồng quy vu tận.
Triệu Tông Tích sầu não cười nói:
- Trước mắt hoàng thượng, hai người bọn ta trước giờ thân như thể tay chân. Bây giờ, ta đột nhiên tự đứng ra làm người cáo mật, mà người cáo lại là ca ca của mình, ngươi nói trong lòng hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Sợ là đối với ta sẽ càng thất vọng….

- Vẫn là ta đi tố giác y cho.
Trần Khác nói xong, tự cười giễu nói:
- Nhưng quan hệ của chúng ta quá thân, sợ là hoàng thượng cũng thế thôi.

- Thay ai cũng không được.
Triệu Tông Tích lắc đầu, ép thấp giọng nói:
- Nhược điểm thứ hai của hoàng thượng, chính là trọng tình cảm, chỉ cần có ân với ngài, hoặc là từng làm sư phụ của ngài, hoàng thượng sẽ luôn dùng mọi cách bao che. Càng không cần nói đến con nuôi như chúng ta. Người khác nói, ông ấy có thể không tin, chỉ có ta, mới có thể hạ thấp tình cảm của hoàng thượng giành cho Triệu Tông Thực.


Triệu Tông Tích nói xong, tràn đầy kì vọng nhìn Trần Khác, hy vọng hắn có thể khen mình đôi câu.

Lại nghe Trần Khác không chút lưu tình nói:
- Không phải là ta đả kích ngươi, kế hoạch này của ngươi có một thiếu sót trí mạng.

- Thiếu sót cái gì?

- Ngươi không có chứng cứ chứng minh Triệu Tông Thực trực tiếp tham dự.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Ngươi được ăn cả ngã về không, tất nhiên có thể làm cho hoàng thượng hoài nghi y, nhưng nếu Triệu Tông Sở và Triệu Tông Hán chủ động nhận trách nhiệm về mình, nói tự mình ham muốn hưởng lạc, nhất thời hồ đồ, mới giấu người nhà, làm những việc sai trái như vậy, sự hoài nghi của hoàng thượng với Triệu Tông Thực tất nhiên sẽ giảm nhiều. Thêm vào vài đại thần có công nói thay y, chỉ sợ khó có thể tổn thương đến gân cốt của y.

-….
Triệu Tông Tích cẩn thận nghĩ, đổ mồ hôi, xem ra so với Trần Khác, mình thật không phải là người chuyên tính kế.

- Huống hồ, sự việc cũng không đến bước ngươi chết ta sống.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Ta nghe nói, tháng trước, trong hậu cung của hoàng thượng, vừa tiến cung mười mĩ nhân.

- Đúng.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
- Chuyện này, hoàng thượng yên lặng xử lí, nhưng vẫn bị ngự sử biết được, thượng thư mắng ngài ấy là háo sắc.

- Hoàng thượng thật sự vì hưởng lạc sao?

- Đương nhiên không phải, là vì sinh con trai.

- Đúng rồi.
Trần Khác nắm chặt quyền nói:
- Điều này nói rõ, ít nhất, từ góc độ của hoàng thượng mà nói, ông ấy vẫn một lòng muốn tự mình sinh.

- Điều đó là đương nhiên, nhưng bây giờ, theo thế cục phát triển hiện nay, hoàng thượng cũng không còn cách nào.
Triệu Tông Tích lắc đầu nói:
- Ở triều Đại Tống, hoàng thượng có lúc cũng không làm chủ được.

- Nhưng xét cho cùng, vẫn là hoàng thượng làm chủ!
Trần Khác dứt khoát nói ngược lại:
- Ta không tin, hoàng thượng không gật đầu, ai có thể thay ông ấy lập thái tử được!

- Điều đó đương nhiên không được. Nhưng nhược điểm thứ ba của hoàng thượng, chính là luôn muốn bảo trì cục diện hoà hoãn. Ông ấy sẽ không để để đại thần đối lập, cũng sẽ không đối lập với đại thần.
D ừng một chút, nói:
-Vả lại, các thần tử cũng nói rõ, không phải là lập thái tử, mà chỉ là nhận con thừa tự làm hoàng tử, tương lai nếu long tử ra đời, sẽ đưa y ra trở ra. Ta nghĩ, điều này hoàng thượng cũng không phải là không cách nào chấp nhận được, cuối cùng, tám phần là sẽ thoả hiệp với các đại thần.

- Tiến bộ thần tốc, không bao lâu nữa, ngươi có thể xuất đồ rồi!
Trần Khác giơ ngón cái nói.

- Biến đi.
Triệu Tông Tích cười mắng:
- Nói chính sự!

- Chính sự là, hoàng thượng hiện nay trong lòng vô cùng không đồng ý, chỉ cần ngươi cho ông ấy một cái cớ, nhất định có thể khuấy động việc này!
Trần Khác tràn đầy tự tin nói.

- Phải nói lại.
Triệu Tông Tích bất đắc dĩ nói:
- Đi đâu tìm cớ cho ông ấy?

- Ngươi biết đó…
Trần Khác buồn bã nói:
- Có người đang điều tra Nhữ Nam vương phủ?

- Ai?
Triệu Tông Tích trợn to mắt nói.

- Lão Bao.
Trần Khác cũng không thập thò, nói:
- Ngươi cảm thấy, hoá thân của chính nghĩa, so với phân lượng của ngươi thế nào?!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.