Ra khỏi trường thi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Trần Khác dẫn theo Tống Đoan Bình đi về vùng cầu tạm hướng đông nam. Sau mấy tháng như bóng với hình, Hoàng Thành Ti cho rằng cảnh báo đã giải trừ, những tên vệ sĩ đáng ghét rốt cục cũng bỏ đi.
Lũ lụt đã rút nửa tháng, nhưng thảm họa lũ lụt ở thành Biện Kinh có thể dễ dàng thấy được. Những cửa hàng trên phố đều cần phải sửa chữa, trên đường đầy bùn đất từ kênh dẫn nước tràn ra... Tình hình này càng về phía đông nam càng nghiêm trọng, bởi vì thành Khai Phong có địa hình cao ở tây bắc, thấp ở hướng đông nam, càng đi về hướng đông nam địa thế ngày càng trũng, tai họa cũng càng nghiêm trọng. Hiện tại, nơi này vẫn đang là một mảnh bùn đất, nơi nơi có thể thấy được những phòng ốc đổ sụp xuống.
Hai người xắn ống quần, bước thấp bước cao lầy lội ở ngõ nhỏ, chỉ thấy trước mắt họ là một đống đổ nát thê lương, hoàn toàn không rõ đường phố ban đầu.
Bọn họ lòng vòng cả một buổi trưa, cũng không tìm được mục tiêu. Giữa trưa, họ tìm một quán trà gần đó, gọi một bình trà nóng, vài cái bánh bao, ăn qua loa để lấp đầy bụng.
Tống Đoan Bình nuốt một ngụm trà khỏi khô miệng, nhẹ giọng nói:
- Tìm mãi không thấy, chúng ta phải đi hỏi mọi người thôi. Nếu như vẫn tìm không được, hay là đến tìm người đại diện kia đi.
Kỳ thật tùy ý tìm một người hỏi là đơn giản nhất, nhưng đời Tống, mọi người trong quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872943/quyen-4-chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.