Không uổng công Trần Khác tận tình khuyên bảo, Địch Thanh không chỉ một lần nữa thắp cháy hi vọng mà trong lòng còn có mục tiêu quan trọng hơn, con người ông như khoác lên một sức sống mới mà mấy năm nay chưa từng thấy. Ông lập tức viết sớ tấu trình, lại cẩn thận đưa Trần Khác xem qua.
Trần Khác đọc kĩ một lượt, vuốt cằm rồi nói:
- Ngài viết rất tốt.
Mặc dù theo hắn, cách diễn đạt ở một số chỗ còn thiếu tính thương thảo, nhưng hiển nhiên việc giữ nguyên phong cách viết của Địch Thanh mới là quan trọng:
- Nguyên soái chỉ cần làm tốt chuyện này, việc còn lại chỉ cần xem bọn chúng cắn nhau thôi…
- Ta rất mong chờ.
Địch Thanh cười rộ lên.
- Có điều cứ như vậy,
Trần Khác than nhẹ một tiếng nói:
- Chỉ e là Nguyên soái sẽ không có cơ hội quay lại sa trường mà ngài mong nhớ.
- …
Địch Thanh lặng thinh, mặc dù sơn trưởng của võ học là triều đình, nhưng những võ tướng tương lai đều là do ông đào tạo ra, đổi lại nếu là bất kì quân vương nào cũng sẽ không để ông tiếp tục dẫn binh nữa, kì thực đây là tự mua dây buộc mình… Nhưng mà đó là một việc làm đáng giá, Địch Thanh gượng cười nói:
- Cho dù không làm võ học, triều đình cũng sẽ không yên tâm để ta trở lại sa trường.
- Cũng khó mà nói được, có ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Trần Khác cười không chút vướng bận tới tương lai, thời gian ở đây cũng đã quá lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872934/quyen-4-chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.