Liễu Thất thúc bình sinh thích nhất chính là làm ca từ mới, phú thanh mới, hát ca khúc mới. Cũng thường xuyên khốn đốn do làn điệu trói buộc, hận không đạt tình, không thể hết sức thoải mái suy nghĩ trong lòng.
Chỉnh lý xong suy nghĩ, đôi mắt đẹp của Đỗ Thanh Sương lóe lên nói:
- Nếu Liễu Thất thúc còn sống nhất định coi công tử là thiên nhân.
Để Liễu Vĩnh cho là thiên nhân, cái đánh giá này đã tới cực hạn, Trần Khác ha ha cười nói:
- Tại hạ nhiều nhất chỉ được xem là một diễn viên nghiệp dư, Đỗ hành thủ chớ để mắt tới.
- Có thể nói ra chuyện phá bỏ khuôn mẫu, lời nói khai thiên lập địa này.
Đỗ Thanh Sương lại dùng vẻ mặt chân thật nói:
- Công tử chính là thiên nhân.
- Ta nói thì thiên hạ vô địch, nhưng bắt đầu làm thì bất lực.
Trần Khác cười nói:
- Huống hồ hai trăm năm nay, mọi người đã quen dựa phổ xướng từ, chính ngay cả Liễu Thất công cũng không có ngược lại. Tùy tiện thay đổi truyền thống, đối với Đỗ hành thủ là tốt hay xấu, cũng khó nói.
Đỗ Thanh Sương gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Không cần nói người khác, ngay chính cả Thanh Sương cũng không thông suốt, trong lòng không có tự tin.
- Phải.
Trần Khác vuốt cằm cười nói:
- Cho nên cách tốt nhất chính là quên hết bài hát này, xem như nó chưa từng xuất hiện.
Trần Khác cũng không ngờ, mang ca từ của hậu thế tới triều Tống, sẽ gây ra nhiều phiền phức như vậy... Với tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872927/quyen-4-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.