Phú Bật là một người quân tử có đức. Làm một người quân tử, đầu tiên phải ‘Chí vô hư tà, hành tất lý chính’ (Chí hướng cao cả, làm việc không thẹn với lương tâm). Cho nên ông ta không có ác cảm với Địch Thanh, mà cho dù có, cũng chỉ xem đúng sai mà phân xử, quang minh chính đại buộc tội. Ông ta tuyệt đối sẽ không vì tìm kẻ chết thay, mà mưu hại người khác.
Nhưng Phú tướng công đã không còn là vị thanh niên ngày ấy vì nước vì dân mà nhiệt huyết sôi trào, vì bảo vệ đất nước không tiếc đắc tội với đám hổ lang, vì thi hành tân chính mà không để ý tới tính mạng. Trải qua một quá trình nhân sinh và kinh nghiệm làm quan, ông ta đã chậm rãi thay đổi, dần học được cái giấu dốt, học được sự sợ hãi nếu bị cô lập, học được cách bảo vệ chính mình…
Đừng nhìn bề ngoài Phú Bật là người bình thường, danh tiếng không thể so với Văn Ngạn Bác, thì cảm thấy Phú không bằng Văn. Nhưng trên thực tế, trong những năm Khánh Lịch, lúc mà Phú Bật đang danh tiếng chính thịnh, thì Văn Ngạn Bác vẫn chỉ là một vị quan lại bình thường. Mười năm trôi qua, tâm tính của Phú Bật đã xảy ra biến hóa nhỏ, mới là nguyên nhân khiến ông ta trở nên như bây giờ. Nói ông ta trở nên thành thục cũng tốt, trở nên lõi đời cũng thế. Tóm lại, người thanh niên ngày xưa của Đại Tống đã biến mất, chỉ còn lại một vị Tể Tướng Đại Tống khiêm tốn rộng lượng, hoàn mỹ không có tỳ vết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872915/quyen-4-chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.