Trần Khác có chút khó hiểu hỏi:
- Hoàng Thành ti? Đến nơi đây để làm gì?
- Ty chức phụng mệnh bảo vệ cả nhà Trần Thừa sự. Ngu Hầu nói:
- Bên ngoài trời đang mưa, chúng ta vào phòng rồi hãy nói.
- Được! Trần Khác gật gật đầu mời anh ta đi vào tiền sảnh. Ngu Hầu tháo nón tre, áo mưa xuống. Rồi lấy từ trong người ra một miếng trát nhỏ, dâng đến trước mặt Trần Khác nói:
- Đây là bút tích của Hoàng đế!
- Hoàng…Hoàng đế… Trần Khác cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ là ý chỉ của Hoàng đế Đại Tống. Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi vào, không cần tắm rửa hay thay quần áo sao? Hắn tưởng phải giống như trên tivi. Thật ra cho dù vào thời Minh Thanh, loại sắc lệnh không phải chiếu chỉ cũng không phải chế định như thế này, cũng đều dùng phương thức đơn giản nhất truyền lại, để đề cao hiệu suất hành chính.
Đương nhiên, đời Minh Thanh cũng không thể thiếu những cái dập đầu và hô hai tiếng vạn tuế. Nhưng ở đời Tống, người chỉ cần đưa hai tay ra tiếp nhận là xong, còn hô vạn tuế cái gì? Hoàng đế có thể nghe được không? Sau khi Trần Khác xác nhận thật ra không cần làm nghi thức gì tiếp chỉ. Hắn mới nhận thư chép tay kia. Khi mở ra thì hắn thấy, nét bút đẹp, rõ ràng như rồng bay phượng múa viết: “Theo lời nói của Bao Long Đồ, công lao của Trần ái khanh lần này rất lớn, rất có phong phạm của đại thần. Tuy nhiên lúc này vẫn chưa phải lúc ban thưởng, việc này tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872913/quyen-4-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.