Chương trước
Chương sau
Ở trên xe ngựa đưa hắn trở về. Trần Khác dùng một túi chườm nước đá bưng trên gò má. Ngồi yên một chỗ, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

Hắn hôm nay đã bị như vậy, đi lầu Phong Nhạc uống rượu cũng chỉ đành để hôm khác. Triệu Tông Tích cho các huynh muội mình về phủ trước, còn bản thân thì đưa Trần Khác về nhà.

- Thật có lỗi, không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Triệu Tông Tích trong lòng rất áy náy nói:
- Nếu biết cô ấy cũng ở đây, ngay cả cửu thiên tiên nữ xướng ca, ta cũng sẽ không kéo ngươi tới nghe.

- Việc này cũng không liên quan gì đến ngươi.
Trần Khác ngầng đầu lên cười nói:
- Chỉ có thể trách ta xui xẻo gặp phải bà nương điên kia.

- Ngươi cũng không cần quá để ý, ở đây cả trai lẫn gái, người bị cô ta đánh cũng không ít.
Triệu Tông Tích cười khổ nói:
- Cho nên việc bị cô ta đánh, mọi người sẽ thông cảm, cũng không có ai chê cười đâu.

- Đúng là biến thái mà.
Trần Khác thở ra một hơi dài nói :
- Cũng không biết cô ta phát điên chuyện gì?
Sau khi đánh xong, bà nương kia liền không nói nói một lời bỏ đi. Khiến Trần Khác ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Triệu Tông Tích cuối cùng cũng không kiềm được nói:
- Tuy nhiên cũng phải nói. Cô ta đánh ngươi là bình thường, không đánh mới là lạ đó.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trần Khác nét mặt sa sầm lại, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này. Bị một nữ nhân tát trước mặt mọi người đều vô cùng nhục nhã. Không nghĩ tới còn bị Triệu Tông Tích nói lời châm chọc.

- Ngươi có biết lúc trước vì sao mọi người tranh nhau mời ngươi không?
Triệu Tông Tích thở dài, thật tình nói:
- Kỳ thật việc tự điển, đối với đám không có học thức này, thực ra không có chút sức hấp dẫn nào. Cái bọn họ thật sự muốn nhìn, là nam nhân đáng thương đã bỏ rơi Liễu Nguyệt Nga...

- Ta cũng chỉ biết vô sự xum xoe, phi gian tức đạo!
Trần Khác cầm túi chườm nước đá xoa xoa nhẹ:
- Nhưng việc này có quan hệ gì với cô ta chứ?

- Quan hệ lớn…
Triệu Tông Tích vẻ mặt quái dị, muốn cười nhưng lại không dám cười nói:
- Bởi vì cô ta chính là Liễu Nguyệt Nga.

Trần Khác không khỏi kinh ngạc nói:
- Cái gì? Cô ta không phải là họ Lưu sao?

- Họ Liễu không phải họ Lưu, là cháu gái ruột của Hà Đông Liễu thị.
Triệu Tông Tích trừng to mắt nói:
- Ai nói với ngươi là cô ta họ Lưu?

Trần Khác buông túi chườm nước đá trong tay, nhớ lại từ lúc bắt đầu tiếp xúc với nàng, giật mình nói:
- Khó trách cô ta mạnh mẽ như vậy, hóa ra đúng là con sư tử Hà Đông.

Triệu Tông Tích buồn cười nói:
- Sư tử Hà Đông? Ngươi cũng thật hồ đồ, tuy nhiên nói vậy cũng rất chuẩn xác.


Trần Khác chuyển động quai hàm một chút, không để ý đến y nữa. Con bà nó, cô ra tay thật sự mau lẹ a. Mình chưa kịp phản ứng đã bị đánh rồi…

- Năm ngoái ta mới biết được, hóa ra hai người các ngươi đã từng đính hôn.
Triệu Tông Tích nói:
- Chúng ta lúc đó cảm thấy rất may mắn. Nữ Đại Vương đó cuối cùng có áp trại nam nhân. Ai ngờ sau đó lại nghe có người nói phụ thân người sai người đến từ hôn. Sau này, ngươi lại ở trên “Tự điển” ngang nhiên ghi lại tên của nữ tử kia. Điều này khiến cho Liễu gia mất hết mặt mũi, mọi người bên ngoài đồn đại đủ thứ chuyện… Tuy rằng trước mặt Liễu Nguyệt Nga không ai dám lắm miệng đồn đại. Nhưng những lời đồn đó vẫn lọt được vào trong tai cô ta.

- Hai năm nay, cô ta cũng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều. Cũng không hòa đồng cùng với người khác nữa. Lúc đầu, cô ta lúc nào cũng mang theo một đám thiếu nam thiếu nữ vui chơi. Hiện tại thì rất ít khi nào thấy cô ta lộ diện.
Triệu Tông Tích hạ giọng nói:
- Chuyện bị ngươi từ hôn, đối với cô ta bị tổn thương rất lớn, người khác khó có thể tưởng tưởng. Cô ta là người có tính tình ngay thẳng, làm ra việc này ngươi cũng nên thông cảm.


Trần Khác im lặng không nói câu nào. Món nợ này nên đem tính trên đầu ai đây? Là Tiểu Lượng Ca đầu bị choáng váng bởi sự hồi xuân, hay là do mình lúc đó nói chuyện quá tự kiêu? Nhưng thật sự việc này đồng thời đã hại tới Tô Gia và Liễu gia.

Chẳng qua cái tát này của nàng cũng khiến mọi việc trở nên dễ giải quyết hơn.

Trầm mặc cho đến khi về đến nhà, Trần Khác mới chậm rãi lên tiếng nói:
- Đúng rồi, ngươi chuyển lời cho Đỗ Hành Thủ một tiếng. Nếu không muốn chỗ ở biến thành cung điện Long Vương. Trong vòng năm ngày phải chuyển đi chỗ khác.

- Vậy nghĩa là sao?

- Thành Biện Lương, sẽ bị ngập…

Ngày hôm sau, chuyện xảy ra ở Thiên Âm Thủy Tạ được truyền khắp Thái Học. Trần Khác lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người. Môn sinh của Thái Học đối với hắn vừa hâm mộ ghen tị vừa cười nhạo. Nhưng Trần Khác lại không thèm để trong lòng, mỗi ngày đều ở bên cạnh ao Nghênh Tường im lặng đọc sách.

Mưa vẫn không ngừng rơi xuống, một ngày, hai ngày…Ba ngày, bốn ngày, năm ngày!

Giữa trưa ngày thứ năm, Giáp Tiếu người đầy nước bùn trở lại trà quán. Lau đi hết nước bùn trên người nói:
- Bắt đầu rồi.

Trần Khác đứng lên, khép sách lại. Ngũ Lang và Tống Đoan Bình cũng đứng lên nói với mọi người:
- Chúng ta chiều nay sẽ không quay về.

Tất cả mọi người đều là thư sinh nho nhã yếu đuối, cũng không thể giúp được việc gì. Chỉ có thể quan tâm nói:
- Ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Ba người gật gật đầu, bật ô, rồi biến mất trong làn mưa mù mịt.

Tại một nơi mọi người không nhìn thấy. Nước sông Biện Hà bắt đầu mạnh mẽ tràn vào, chảy vào trong những thủy đạo phân bố ở bờ sông. Nước đồng thời chảy vào tất cả các thủy đạo.

Những đệ tử Cái Bang ẩn mình bên trong Vô Ưu Động, đã sớm đem ngàn vạn tấm phên trúc, bao tải đắp thành đống chừng bảy tám thước cao xung quanh nơi ở của mình. Hi vọng có thể bảo vệ nơi ở của mình không bị nước ngập. Nhưng bọn họ phòng ngừa là mưa từ bầu trời đổ xuống, sau đó nước ngấm vào trong địa đạo. Lại không nghĩ tới gặp phải nước chảy ngược… Cống thoát nước không những mất đi khả năng thoát nước, ngược lại còn khiến nước bắt đầu tập trung gấp chục lần đến mấy chục lần. Có thể dùng mắt thường để thấy được mực nước dâng lên…

Trong mười hai đường, gặp họa đầu tiên tất nhiên những đường gần với Biện Hà. Tỷ như Báo tử đường bên cạnh chùa Đại Tướng Quốc. Sau khi tuần tra đê điều, chấp sự của Báo tử đường vẻ mặt đắng chát, khổ sở nói với lão Đại:
- Đại ca, xem ra không ổn rồi.

- Đồ khốn!
Lâm lão đại của Báo Tử đường đang ngồi uống rượu giải sầu, nghe xong liền đưa tay bạt tai hắn một cái nói:
- Ai không ổn hả?

- Đệ nói là nước kìa.
Chấp sự trong lòng mắng to nói:
- Nước đều đã ngập lên tới cổ, ngươi còn ở đó mà bới móc câu chữ?
Nhưng ngoài mặt càng thêm khổ sở nói:
- Nhiều nhất là hai ba canh giờ nữa sẽ tràn vào đây.

- Ai……
Lâm lão đại nhìn vào sản nghiệp đã dày công cực khổ tạo ra. Vẻ mặt buồn rầu nói:
- Long Vương gia khốn nạn. Nhàn rỗi không có gì làm, mai mốt ta nhất định sẽ đập đổ miếu của ngươi.

Chấp sự cũng không để ý đến những lời nói nhảm của gã, nói:
- Chúng ta trước hết nên chuyển qua bên Đại Long Đầu trước. Cố chịu tới trời tối thì lên.

- Ừ!
Lâm lão đại bực bội gật đầu nói:
- Nếu như không mượn được đường, thì ta sẽ trực tiếp đoạt điểu vị của nó!

Gã lúc nào cũng lớn tiếng nói, nhưng không lúc nào làm được. Lão đại này xem ra từ trước đến giờ rất thích khoe khoang.


Phủ Khai Phong nằm ở phía nam Hoàng thành, phía đông Thái Bình Hưng Quốc tự, cho nên được xưng là Nam nha.

Ba ngày trước, phủ nha này mới được thay đổi chủ nhân. Người mới nhậm chức Phủ Doãn chính là Bao Chửng Bao Hi Nhân học sĩ của Long Đồ Các!

Khi nghe được tin tức Triệu Tông Tích truyền đến. Trần Khác đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm giác rất phấn chấn. Không ngờ lại là lão Bao, Bao Hắc Tử, Bao Thanh Thiên!

Vận khí không ngờ lại tốt như vậy!

Trần Khác không thể không thừa nhận, khi hắn đi vào trong Nha phủ, ngồi chờ lão Bao triệu kiến ở Thiêm áp phòng, trong đầu vẫn còn vang vọng một ca khúc.

“Đang đang đang đang đang đang, đang lý cá lang, phủ Khai Phong có Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư biện trung gian, giang hồ hào kiệt tới tương trợ. Vương Triều hòa Mã Hán, tại thân quá”…

Ly Miêu hoán Thái Tử, Ngũ Thử náo Đông Kinh, Trát Mỹ án, Trảm bao miễn… Lão hắc này không ngờ lại khiến hắn nhớ lại rất nhiều điều khi còn thơ ấu.

Cho nên khi hắn được mời vào trong Thiêm áp phòng. Trong lòng trở nên rất thất vọng.

Không có Vương Triều Mã Hán, không có Nam hiệp Triển Chiêu, cũng không có Công Tôn tiên sinh…Càng không có lão bao mặt đen.

Chỉ có một lão già mặt trắng râu dài gầy yếu. Một thân mặc một bộ áo màu trắng, từ trong đống hồ sơ ngẩng đầu lên. Ông hẳn là đã cao tuổi, khóe mắt khóe miệng đều có nếp nhăn khắc sâu. Nhưng đôi mắt lại sáng ngời sắc bén.

- Học sinh bái kiến Bao đại nhân.
Thấy Bao Chửng đang quan sát mình, Trần Khác cúi thật sau thi lễ nói.

- Thừa sự Lang không cần phải đa lễ.
Bao Chủng vuốt nhẹ chòm râu nói:
- Lão phu đã xem hồ sơ vụ án hai ngày hai đêm, chưa kịp thay quan phục.
Nói xong chậm rãi khép hồ sơ vụ án lại nói:
- Mời ngồi xuống.
Thanh âm của ông vô cùng vang vọng, toát ra vẻ nhiệt tình và thẳng thắn.

Sau khi cảm tạ, Trần Khác ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ.

Lúc này, Ngu Hầu bưng một chậu rửa mặt đi vào, đặt ở trên khung rửa mặt.

- Tuổi cũng đã lớn không còn được như xưa. Ngươi đợi lão phu rửa mặt cho tinh thần tỉnh táo lại đã.
Bao Chửng đi thẳng tới chậu rửa mặt. Cầm lấy khăn lau mặt, chậm rãi lau mặt.

Trong quan trường, lễ tiết rất quan trọng. Bao Chửng không mặc quan phục, không có công đường lớn, cũng không chút nào che dấu sinh hoạt hàng ngày của chính mình. Điều này có nghĩa hoặc là cố ý nhục nhã đối phương, hoặc là xem đối phương như vãn bối của mình mới có thể tùy ý như vậy. Nhưng Trần Khác và Bao Chửng đúng là lần đầu tiên gặp mặt. Càng không nói gì tới quan hệ cá nhân.

Trần Khác nét mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quá. Ung dung nhìn về phía Bao đại nhân đang chậm rãi rửa mặt.

Loại cảm giác này quả thực rất kỳ diệu. Tuy rằng lỡ mất dịp tốt gặp Liễu Tam Biến và Phạm Văn Chính. Nhưng có thể xem Bao Hắc Tử rửa mặt cũng không tệ.

Bao Chửng rửa mặt xong rất nhanh. Dùng khăn mặt lau mặt sạch sẽ. Ngồi ở bên cạnh Trần Khác nói:
- Lão phu rất thích ngươi.


Ông nói một câu không đầu không đuôi. Trần Khác cũng nói một câu không đầu không đuôi:
- Học trò cũng rất thích Bao đại nhân.

- Ha ha ha ha,
Bao chửng vân vê chòm râu của mình cười rộ nói:
- Ngươi thích lão phu ở điểm gì?

- Chính là ngay thẳng, ghét ác như ghét thù!
Trần Khác vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói.

Thần sắc Bao Chửng khẽ động, vuốt chòm râu lại nói:
- Ngươi có biết lão phu thích ngươi ở điểm gì ko?

- Không biết ạ.

- Ngươi có tâm tính như là nghé con mới sinh không sợ hổ mà.
Bảo Chửng mắt lộ ra vẻ tán thưởng nói:
- Khi lão phu còn trẻ, cũng có tính tình giống như vậy. Không cần biết ngươi là Thiên Vương hay là Bồ Tát Phật Tổ. Chỉ cần ta cho rằng không đúng thì sẽ lớn tiếng nói ra. Cho dù có người kề dao vào cổ cũng sẽ không chút nhíu mày.
Nói xong giọng ông lại như chuông đồng vang lên:
- Triều Đại Tống này, nhìn bề ngoài rất phồn vinh thịnh vượng. Nhưng thật ra loạn trong giặc ngoài. Quan văn võ trong triều đa số là người già nua, bảo thủ. Chỉ có tuyển chọn thêm những nhân tài tuổi trẻ mới có thể có hi vọng!

- Lão đại nhân mới là trụ cột của triều đình.
Trần Khác lập tức nịnh bợ. Hắn còn rất nhiều chuyện liên quan đến Vô Ưu Động cần lão tiên sinh đứng ra đối phó.

- Lão phu xương cốt đã già, còn có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày?
Bao Chửng lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi các ngươi cần phải mau trưởng thành, bằng không lão phu sẽ chết không nhắm mắt.

Trong khi đang nói chuyện, có một âm thanh từ bên ngoài truyền vào:
- Bẩm Phủ Doãn đại nhân, các vị Tướng quân đã đến rồi.

- Ồ?
Bao Chửng xoay đầu qua nói:
- Mau mời vào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.