- Ngươi nói xem Quả nhân nên ban thưởng cho ngươi thế nào?
Quan gia mỉm cười nhìn Trần Khác nói.
- Chẳng phải Quan gia đã ban thưởng rồi sao?
Trần Khác giả bộ không rõ, đáp.
- Đó là ban thưởng của việc dẹp yên Lĩnh Nam.
Quan gia lắc đầu nói tiếp:
- Thực ra Quả nhân đã muốn gặp ngươi từ lâu, nhưng sư phụ của ngươi ngăn cản. Ông ấy nói, dựa vào bản lĩnh của ngươi, thi đậu tiến sĩ giáp nhị không thành vấn đề, hay là đợi sau kỳ thi mùa xuân hãy nói sau… Quả nhân đã chấp nhận. Sở dĩ thay đổi chủ ý là nghe Tích Nhi nói ngươi gặp chút nguy hiểm.
- Vi thần tạ Quan gia ưu ái. Trong khoảng thời gian này, thần luôn căng như dây đàn, thật sự rất vất vả.
Trần Khác thật lòng nói.
- Vẫn phải cẩn thận hơn một chút. Ngươi cũng biết thân phận của đối phương chứ?
Quan gia chậm rãi hỏi.
- Chắc là người của bọn Vô Ưu Động.
- Vô Ưu Động…
Vẻ mặt hiền lành của Quan gia đột nhiên đỏ bừng lên, giận dữ nói:
- Thật là láo xược.
Triệu Tông Tích nãy giờ yên lặng, chợt hỏi.
- Thúc phụ cũng biết Vô Ưu Động?
- Quả nhân đã ở Kinh thành này hơn bốn mươi năm, tiếng tăm của Vô Ưu Động ta cũng đã nghe qua vài lần rồi.
- Nghe nói những người sống trong đường cống ngầm dưới thành Biện Lương, rất hay cướp bóc lừa gạt và bắt cóc người, không chuyện ác nào không làm, nhiều đời Khai Phong Phủ doãn đều không thể tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872901/quyen-4-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.