Bầu trời mây đen cả ngày không tan, mưa cũng liên tục không ngớt.
Trận mư này bắt đầu từ đầu tháng năm năm Gia Hữu thứ nhất, liên tục cho đến tận ngày hôm nay và chưa hề có một dấu hiệu nào sẽ ngừng. Cờ thêu, rèm che được treo cao ở các kỹ viện, dịch quán quán rượu ở bên ngoài Chu Tước môn, đều buông thõng tiêu điều trong mưa. Từng con phố rộng lớn trong mưa đều sáng lên như những đai ngọc. Tiếng trống và tiếng chuông từ chùa Đại Tướng quốc vọng tới, âm thanh của việc mua bán làm náo loạn phố phường trên phố Khúc Viện, tiếng tụng kinh của người chèo thuyền trong đội thuyền trên sông Biện đều, tất cả đều chìm trong cơn mưa triền miên không ngớt, mất đi vẻ sáng sủa linh động mọi khi, trở nên ủ dột, trì trệ.
Nhưng mà cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn. Đám quan viên một ngày không thể nghỉ, nếu không thì bộ máy nhà nước khổng lồ sẽ không thể hoạt động. Đám dân phu một ngày không thể nghỉ, nếu không thì thành phố trăm vạn dân này sẽ thiếu ăn thiếu mặc. Đám dân thành thị một ngày cũng không thể nghỉ, vì mưa dầm liên tục mà giá cả tăng vọt, khiến họ cảm thấy được áp lực của cuộc sống. Những Thái học sinh năm nay phải tham gia đại hội, tất nhiên càng không thể nghỉ. Họ che ô, đi guốc mộc, mưa gió cũng không thề ngăn cản họ lội nước đến trường học tập.
Trần Khác vẫn như vậy, hàng ngày buổi trưa đều đến quán trà bên bờ ao Nghênh Tường đọc sách. Hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872899/quyen-4-chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.