- Không đi không đi.
Trần Khác dúi hết đống thiệp cho Ngũ Lang:
- Bọn họ mời ta chỉ là tò mò, ta không đi làm con rối cho người ta soi mói.
Lại dừng một lát:
- Trừ phi mời tất cả mọi người cùng đi.
Kỳ thật hắn là đang nghĩ đến cảm nhận của các bằng hữu, không muốn một mình mình đi để nở mày nở mặt.
- Đây chính là chuyện người khác cầu còn không được.
Tằng Bố có chút tiếc nuối.
- Không đi là không đi.
Tô Thức lại cười nói:
- Cha ta hôm nay ra khỏi thành đi tham gia văn đàn, tiện đường đi dạo thành Đông Kinh.
- Vậy chúng ta cùng đi dạo thành Biện Kinh.
Trần Khác cười nói:
- Đi dạo xong rồi ta mời mọi người đi Phàn Lầu, chúng ta chơi sang một phen.
- Phàn Lầu phải hẹn trước ít nhất mười ngày.
Tằng Bố hiển nhiên vô cùng quen thuộc tình hình trong kinh:
- Giờ chúng ta đi cũng bị đuổi thẳng cổ.
- Trâu bò vậy kia à?
Trần Khác cùng vài người khác trợn tròn mắt.
- Đó là động tiêu tiền hạng nhất nổi danh khắp Kinh thành đấy.
Tằng Bố cảm khái:
- Đến Kinh thành nửa năm, cũng chỉ có thể đi ngang qua cửa, đã được vào đâu.
- Chẳng lẽ tửu điếm nổi danh Kinh thành chỉ có một tòa Phàn Lầu?
- Còn có vài tửu điếm nổi danh nữa, nhưng cũng phải hẹn trước. Còn Ngộ Tiên Lâu ở chợ đêm Châu Kiều nữa…. ở đó không cần hẹn trước.
- Vậy tới Ngộ Tiên Lầu. Phàn lầu để khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872891/quyen-4-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.