Ngày thứ hai, lão Học dụ đó cầm một quyển “Tự điển”, gọi Trần Khác đến bên ngoài học trai, hỏi hắn và tác giả có phải là cùng một người không.
Trần Khác gật đầu nói phải, học dụ chấn kinh nói:
- Ngươi làm sao lại trẻ như vậy?
- Năm mười tuổi ấy, nghĩ ra cách chú âm bằng phiên âm, lại dùng thời gian mười năm, dưới sự chỉ dẫn của sư trưởng, mang toàn bộ từ ngữ trong “Quảng vận” sắp xếp, chỉnh lí lại.
- Mười năm mài một kiếm! Hậu sinh khả úy, hổ thẹn, hổ thẹn!
Ngoài khâm phục, Học dụ hành lễ với hắn, thở dài nói:
- Ta không làm nổi sư phụ của trò.
Trần Khác sợ lặp lại số phận bi thảm năm đó của Tô Thức, cũng hành lễ với lão nói:
- Mỗi người có mỗi chuyên môn của mình, học trò những năm này, đều phí thời gian vào mặt này, còn về con đường ứng thí thì còn kém cạnh rất nhiều.
Học dụ thấy hắn khiêm tốn như vậy, vô cùng cảm động, gật đầu nói:
- Nhưng phàm là người học qua phiên âm, đều nên dùng lễ bái sư với trò. Học trò không dám tự xưng mình là thầy, hay là chúng ta xưng hô như bằng hữu đi.
- Lễ không thể phế bỏ.
Trần Khác kiên quyết nói:
- Học trò không dám làm ngược đạo lí.
- Cũng đúng.
Học dụ có vài phần vừa lòng, nghe vậy, gật mạnh đầu nói:
- Các trò là những học giả lớn, đều tôn sư trọng đạo, ta không thể làm tổn hại danh tiếng của trò…
-….
Trần Khác đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872885/quyen-4-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.