- Lần sau!
Hôm nay nàng kia mặc một thân trang phục võ sĩ màu tuyết trắng, càng tôn lên vòng eo nhỏ, chân dài, anh khí kinh người, chỉ có điều nụ cười trên mặt nàng rất lạnh, bảo người ta thân cận cũng khó. Sau khi bỏ lại hai chữ, nàng liền giục ngựa rời đi, chỉ để lại Trần Khác nghẹn đến nội thương trong lòng:
- Cái gì kêu là “Lần sau”?
- Quan nhân, không cần để ý đến cô ta nữa, nam nhân đến ngõ Ngõa Tử của bọn thiếp rất nhiều, nhưng không có ai bị vợ bắt trở về đâu.
Kỹ nữ kia nhìn thấy trong tay Trần Khác có một bao bạc, hai mắt phát sáng nói.
- Mẹ kiếp, ngõ Ngõa Tử, gái điếm ngầm!
Trần Khác bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây là nơi phong nguyệt đại danh lừng lẫy chốn kinh thành, không khỏi cười khổ nói:
- Ban ngày ban mặt mà đã khai trương rồi, đại tỷ cũng quá chuyên nghiệp đó.
- Quan nhân đừng xem nhẹ thiếp, thực ra thiếp đứng đầu ngõ Ngõa Tử, hoa danh “Bạch Ngọc thỏ”.
Kỹ nữ kiêu ngạo ưỡn ngực, cười khanh khách nói:
- Nếu không phải nhìn thấy quan nhân cao lớn uy mãnh, mũi cao thẳng, khiến thiếp ngứa ngáy trong lòng thì ban ngày sao thiếp có thể làm thêm phục vụ như vậy.
- Thật là được sủng ái mà lo sợ, thôi để hôm khác ta sẽ lĩnh giáo tay nghề độc đáo của đại tỷ sau nhé.
Trần Khác lấy ra chút bạc tiện tay ném cho ả, chắp tay sau lưng buồn bực về nhà.
Về nhà, hắn đương nhiên sẽ không đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872882/quyen-4-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.