Liền nghe người khách bàn bên cạnh nói:
- Tháng trước, chính mắt ta thấy y mua bánh bao ở tiệm bánh bao của Lộc gia, trả bằng một miếng vàng, thấy lão Lộc gia miệng cười toe toét, y liền nói: “Chê ít à?”
Nói xong lại đưa thêm một miếng vàng nữa.
- Lần đó, ta còn thấy y mặc áo cà sa, ngồi chung với một tên ăn xin!
Lại có người nói:
- Tên ăn xin hát điệu ‘hoa sen rụng’, y liền ở bên cạnh đánh vào bản trúc, lại có thức ăn tới, liền dùng tay cầm lấy…
- Còn mùa đông năm trước, y từ trong nhà chạy ra, mặc bộ quần áo mỏng, đi chân trần, chạy vòng quanh thành Biện Kinh, điều này ai cũng nhìn thấy được.
Triệu Tông Tích điên mất rồi? Trần Khác không khỏi kinh ngạc, vội lắc đầu, sao lại có thể? Theo từng bức thư của tên này, cũng nhìn không ra được chút nào là điên.
Hắn đang muốn lên tiếng hỏi, liền nghe thấy dưới lầu tiếng ồn ào xô bồ một hồi, vài tên mặc trang phục thị vệ vương phủ màu đen chạy lên, hướng về phía mọi người chắp tay nói:
- Chư vị, Nhị công tử nhà ta muốn tiếp khách ở đây, mời chư vị đi quán khác uống trà, sẽ do gia chủ ta mời.
Mọi người vừa nhìn, đã biết ngay là thị vệ của phủ quận vương Bắc Hải, vốn đã có chút chột dạ, làm sao mà không đáp ứng được? Lập tức đều ngoan ngoãn tản đi. Kiểm tra quán trà một hồi, bọn thị vệ cũng lui xuống.
Trên tầng hai của quán trà, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872880/quyen-4-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.