Trong quân doanh không cho phép tự ý đi lại, ngay cả cơm chiều đều là do quân tốt đưa tới. Thức ăn trong quân tuy không phong phú, nhưng vẫn có bánh hấp, thịt muối, canh, thậm chí còn có chút rượu…Trần Khác tưởng rằng đây là ưu đãi, nhưng sau khi nghe ngóng, mới biết mọi người từ binh lính đến Nguyên soái, đều ăn như vậy.
Tuy có nguyên nhân rất lớn là đóng quân trong cảnh nội, dễ dàng cung cấp. Về phương diện hậu cần, Đại Tống làm không thể chê được. Trần Khác so sánh dọc một chút, từ phương diện dinh dưỡng và nhiệt lượng được cung cấp, không có gì khác biệt với đồ ăn dã chiến trong quân ngũ ở đời sau, hơn nữa khó ăn như nhau.
Sau cơm chiều, trời cũng tối đen. Địch Vịnh lại tới lần nữa, mời cha con Trần Hi Lượng đi. Trần Khác không ngờ, mình cũng có phần.
Đi theo Địch Vịnh tới lều trung quân. Chỉ thấy môt vị tướng quân trạc tuổi trung niên, đầu đội khăn đen, mặc chiến bào làm từ gấm Tứ Xuyên, có đai lưng thắt lại. Thân hình người ấy cao ráo, mày kiếm mắt sáng, cả người tràn đấy khí chất đàn ông. Ông ta đang đứng ở trước soái án, mỉm cười với bọn họ.
Không cần hỏi, cũng biết vị này chính là đại danh lừng lẫy Địch Thanh Địch Hán Thần. Cha con Trần Hi Lượng vội vàng thi lễ nói:
- Nguyên soái.
- Miễn lễ.
Thanh âm của Địch Thanh sang sảng giống như ngày mùa thu. Ông ta đỡ lấy hai người nói:
- Ta định sớm gặp hiền kiều tử (chỉ hai cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872858/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.