“Rầm!” Dư Tĩnh tức giận đến nỗi mặt tím lại, lão luôn cho rằng nền cai trị của quan lại địa phương của Đại Tống triều rất thanh minh, công trạng do Đài Gián giám sát chặt chẽ. Trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới, tại Lĩnh Nam nơi trời cao Hoàng đế xa này, quân đội hủ bại như thế này. Có thể thấy, những quan văn giám sát bọn chúng cũng đều không có ai sạch sẽ!
- Thật sự không thể nào tưởng tượng được, dưới trời đất sáng sủa này lại có một việc nhơ nhớp đến như vậy!
Lão tức sùi bọt mép, cầm cốn sổ tay kia đập thật mạnh tay mấy cái nói:
- Trách không được hai trăm ngàn đại quân lại bị mấy ngàn quân loạn giết đến chết khiếp, hóa ra nguyên nhân thật sự là ở đây! Thật sự làm người nghe kinh sợ, rợn cả tóc gáy!
Trần Khác thấy lão tức giận như vậy, trong lòng cũng buông lỏng hơn phân nửa, thầm nhủ đợt này phụ thân được cứu rồi.
- Ngươi trong tay có chứng cứ không?
Dư Tĩnh nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:
- Nếu có, lão phu lập tức giải cứu phụ thân ngươi ra!
- Chứng cứ đều bị cha của vãn bối mang đi cất dấu rồi.
Trần Khác hạ giống nói:
- Về phần dấu ở nơi đâu cũng chỉ có một mình ông ấy biết.
- Như vậy nhé…
Dư Tĩnh vân vê sơi râu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Lão phu sẽ viết một tấu chương, thêm với trạng từ này của ngươi, khẩn cấp chạy tám trăm dặm báo về kinh thành, xin Hoàng Thượng phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872848/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.