Lúc trời sẩm tối, lão sai nhấn đó xách theo một cái bọc nặng đi vào trong ngõ, thấy cửa vẫn còn khóa, liền sờ tìm chìa khóa mở cửa.
Vừa vào trong thì thấy cả nhóm bốn người, hòa thượng đó thì đang ngồi xếp bằng, còn người đen đen cao lớn thì đang nâng cái cối xay trong vườn để rèn luyện cánh tay, lúc này đang nhìn lão như hổ rình mồi.
- Còn hai người nữa đâu?
Lão sai nhân còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng cửa sau lưng mở ra, quay đầu nhìn lại thì thấy người thứ ba, Trần Khác. Trần Khác cao hơn lão hẳn một cái đầu, cảm thấy bị áp bức vô cùng.
- Còn một vị huynh đệ cầm tinh con khỉ nữa, ở trong nhà không chịu nổi. Lão trượng không cần phải để ý tới hắn đâu
Trần Khác nói.
- Thật sự là phải cẩn thận.
Lão sai nhân nói đặc giọng Tương, vừa than thở, vừa đi vào trong phòng. Lão sống tới chừng này tuổi sao có thể không nhìn ra đám người Trần Khác đang đề phòng bị bán đứng?
- Lão trượng thứ tội, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là chim thấy cung sợ cành cong mà thôi.
Trần Khác chắp tay làm lễ, nhận tội nói:
- Vốn là vui mừng hoan hỉ đến thăm người thân, ai ngờ lại xảy ra biến cố này.
- Haiz, cũng khó trách. Nhà ai gặp khó khăn này cũng đều sợ vãi linh hồn.
Lão sai nhân đó phải ngoài năm mươi, vẻ mặt vàng khô, gầy guộc. Lão bỏ chiếc khăn vấn đầu xuống, đặt cái bọc nặng lên bàn, cầm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872844/quyen-3-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.