Cuối cùng, Chu Đại Lệnh phán định Trình Chi Tài phạm vào tội vu cáo hãm hại, đánh bốn mươi côn, đi đầy hai năm. Mặt khác, thầy kiện kia cũng bị phán vào tội xúi giục vu cáo, hình phạt tăng gấp đôi. Nhưng ở thời Tống, kẻ có tiền vẫn có thể dùng tiền chuộc tội. Đây là nguyên nhân mà Trình gia không sợ hãi. Sau khi nộp xong một số tiền phạt lớn, Trình Chi Tài được đưa vào Nhĩ phòng, ngay tại chỗ viết thư bỏ vợ.
Tô gia bên này, cũng cho người đi tới lấy, Trần Khác liền chủ động nhận việc.
Tiến vào phòng ở, hắn liền đóng cửa lại, kéo ghế dựa, ngồi trước mặt vị cùng học ngày xưa cười lạnh.
Trình Chi Tài bỏ bút xuống, vẻ mặt xanh mét nói:
- Ngươi muốn làm gi?
- Hiện tại chắc ngươi đang cảm thấy may mắn chứ?
Trần Khác nói với vẻ nghiền ngẫm.
- Ta cảm thấy may mắn cái gì?
Trình Chi Tài nhíu mày nói.
- Bát Nương lương thiện nên mới lấy ơn báo oán, khiến ngươi giữ được thể diện…
Trần Khác lạnh lùng cười nói:
- Nhưng ta đây, chưa bao giờ là kiểu người lấy ơn báo oán!
- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?
Trình Chi Tài một lần nữa động bút, không để ý tới hắn. Lại bị Trần Khác lại gần nhéo cổ áo. Y cứng rắn đứng lên nói:
- Ngươi buông ra, không ta muốn kêu lên!
- Kêu đi, ngươi so với thỏ còn nhát gan hơn nhiều!
Trần Khác căn bản không bị y uy hiếp, gắt gao nắm chặt cái cổ trắng mịn, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872838/quyen-2-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.