Bạch Tiểu Thuần mắt thấy chiêu này dùng được, cứng rắn ép tim đập chậm lại, khiến mình càng thêm chân thật hơn. Đồng thời, hắn dùng sức tản ra khí tức Chúa Tể, còn toàn tâm toàn ý bắt chước theo Đạo Trần chúa tể.
- San San, đã lâu không gặp...
Bạch Tiểu Thuần ôn hòa mở miệng, cố gắng khiến mình biểu hiện ra vẻ mặt nhẹ nhõm, bước chân chậm rãi nâng lên, chậm rãi tới gần tiên hậu đang run rẩy này.
- Đạo... Trần...
Cho đến thời điểm Bạch Tiểu Thuần sắp đến bên cạnh tiên hậu, trong miệng tiên hậu run rẩy nói ra hai chữ này. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được, trong lòng dâng lên sóng lớn.
Trên thực tế biện pháp này, hắn cũng là thông qua chuyện con cá sấu chạy trốn trước đó tìm ra linh cảm. Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu như con cá sấu này có thể theo bản năng chạy trốn, vậy tiên hậu ở đây, cũng tồn tại một ít bản năng!
Mà khi tiên hậu mở miệng, Bạch Tiểu Thuần không khỏi giật mình. Hắn phát hiện mình hình như lại sai. Nếu chỉ là bản năng, hình như không nên nói mới đúng. Có thể nói chuyện, có thể kêu lên tên của Đạo Trần, điều này nói rõ đối phương có ký ức!
- Sao có thể như vậy được? Những u ảnh trong cơ thể của Nghịch Phàm chúa tể, rốt cuộc là cái gì?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Mặc dù chấn động, nhưng hắn lại biết hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ tìm hiểu. Hắn vội vàng bình phục nỗi lòng, nhìn tiên hậu, khẽ mở miệng nói.
- Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/710061/chuong-1902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.