Chỉ là dấu vết này quá ít. Mấy ngày sau, khi Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, giống như khoảng cách nắm giữ chìa khóa mở ra bảo tàng lại gần hơn một ít, nhưng vẫn còn không nắm bắt được.
- Những vết tích này, chính là thời gian sao?
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Ở trong cảm ngộ của hắn, những thứ này không nhìn thấy được, nhưng lại có thể cảm nhận được đến vết tích trong u minh, hình như đều uốn lượn.
Mang theo nghi ngờ, còn có hiếu kỳ, Bạch Tiểu Thuần đã quên mục tiêu mình tới nơi này làm cái gì. Hắn cũng quên mất ý nghĩ trước đó dự định phải lấy đi chí bảo này. Lúc này trong đầu hắn đều là những vết tích này. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Rất nhanh, hắn vừa tìm được một dòng cát chảy tốc độ đang gấp mười lần. Hắn tiếp tục ngồi tĩnh tọa.
Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt có chút mê man. Ở đây thực sự có nhiều dấu vết hơn một chút. Nhưng càng như vậy, Bạch Tiểu Thuần ngược lại càng không nhìn thấy rõ. Trầm mặc hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái.
- Ta cũng không tin! Những vết tích, nhất định chính là thời gian bản nguyên!
Thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng lắc một cái. Lần này hắn lại trực tiếp tìm một dòng cát chảy tốc độ gấp trăm lần. Nhìn những hạt cát mịn trong dòng cát chảy này không ngừng rơi xuống, Bạch Tiểu Thuần lại cảm ngộ.
Mà lần cảm ngộ này đối với toàn bộ cuộc sống của Bạch Tiểu Thuần cũng có sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/710013/chuong-1854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.