Khi đó Trương Đại Bàn, hăng hái.
Khi đó Bạch Tiểu Thuần, cũng đắc ý hiên ngang, mộng tưởng có một ngày mình có thể trường sinh.
Mà hiện tại, năm tháng trôi qua, bọn họ đã không còn là thiếu niên lang trước đây. Bọn họ đã lớn lê. Trong lúc bất tri bất giác trên vai bọn họ cũng có thêm nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng hơn.
- Sau khi ta biết thế giới Thông Thiên tan vỡ, liền bắt đầu âm thầm tìm kiếm... Nhưng ta nhỏ người, nhẹ lời. Tuy là nhóm người đầu tiên xuất hiện ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, lại vì luyện linh nên ở bên trong Tà Hoàng Triều, thu được một ít trọng dụng cùng địa vị. Nhưng vẫn là có lòng mà không có sức... Tiểu Thuần, ta thậm chí ngay cả rời đi tìm ngươi, cũng làm không được a.
- Trừ khi ta có thể bay đến Thánh Hoàng Triều, nếu không, tất cả truyền tống trận, ta đều không có cách nào sử dụng.
Trương Đại Bàn cay đắng mở miệng. Nhưng lúc nói đến đây, trong mắt của hắn bỗng nhiên thoáng lộ ra một tia kích động cùng phấn chấn.
- Chỉ có điều Tiểu Thuần, ta tuy bị hạn chế quá nhiều, nhưng ta vẫn trợ giúp rất nhiều người của thế giới Thông Thiên. Nhất là... Ta tìm được Linh Khê lão tổ, tìm được Lý Thanh Hậu sư thúc, tìm được rất nhiều đệ tử Nghịch Hà Tông trước đây!
Trương Đại Bàn vừa nói ra những lời này, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Hắn chợt ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay của Trương Đại Bàn. Thậm chí thân thể hắn cũng không khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709909/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.