Mà tiên vật có thể phá tan vách ngăn, chỉ sợ xem như là ở trên đại lục Vĩnh Hằng, cũng không nhiều. Nếu không, Thánh Hoàng Triều cũng không có khả năng chỉ có bốn vị Thiên Tôn.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của con rùa đen nhỏ này, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, sau đó nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng.
- Con rùa đen nhỏ, ngươi xem long ngư có thể ăn, hạt sen cũng có thể ăn. Sau khi ăn tất cả những thứ đại bổ như vậy, ngươi nói những ngó sen ở dưới đáy thiên trì... có phải cũng có thể ăn được hay không?
- Củ sen!
Mắt Con rùa đen nhỏ nhất thời sáng lên.
- Thứ đó đoán chừng là thuốc bổ lớn nhất!
Bạch Tiểu Thuần vội vàng nói, thậm chí còn liếm môi một cái.
- Nếu không, ngươi xuống ngậm một cây về, hai chúng ta nếm thử?
Hơi thở của con rùa đen nhỏ có chút dồn dập, trong lòng suy nghĩ trước đó chỉ lo ăn hạt sen, quả thực chưa ăn qua củ sen ở dưới thiên trì này, vì vậy cũng tâm động.
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy như vậy, vội vàng nhân lúc còn nóng rèn sắt, cùng con rùa đen nhỏ thương lượng chuyện chia của.
- Năm năm không được. Chín một!
Con rùa đen nhỏ trừng mắt, Bạch Tiểu Thuần thở dài.
- Con rùa đen nhỏ. Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy. Từ Huyết Khê Tông một đường đến Nghịch Hà Tông, Man Hoang, thậm chí đại lục Vĩnh Hằng, đều là chúng ta gắn bó như mạng, làm bạn với nhau. Có thể nói ngươi chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709751/chuong-1592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.