Ở chỗ điểm cuối hư vô này, đầu nguồn Minh Hà này... Ở trên nước sông dồi dào giống như nước biển, tồn tại một chỗ cung điện tối tăm. Cung điện này lộ ra khí tức tử vong, trong băng hàn vô cùng, hoàn toàn không có chút tồn tại của ngọn đèn dầu.
Đây là... Minh Cung!
trong Minh Cung, Minh Hoàng thế hệ này Bạch Hạo, lặng lẽ ngồi ở chỗ đó. Trên người của hắn mặc đế bào, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra một khí tức tử vong nồng đậm.
Nhưng trên mặt hắn lại không có sự uy nghiêm thường ngày, mà là tràn ngập sự lo lắng. Mức độ lo lắng này mãnh liệt tới mức dường như ảnh hưởng tới Minh Cung, ảnh hưởng tới Minh Hà, khiến cho nước sông ở bốn phía xung quanh thỉnh thoảng truyền ra tiếng sóng lớn.
Trong mắt Bạch Hạo đầy vẻ lo lắng. Trước đó hắn tận mắt nhìn thấy được dưới bàn tay khổng lồ của Thiên Tôn, người canh giữ lăng mộ đã thất bại. Hắn ở đây trong lúc xuất thủ, cũng bị Thiên Tôn phá tan.
Mà Thiên Tôn tới không có ý tốt. Mục đích sau khi hắn dẫn Bạch Tiểu Thuần đi là gì, Bạch Hạo mặc dù không biết tất cả, lại có thể suy đoán được một chút. Hắn biết, thời khắc này sư tôn nhất định là đang nguy cơ vạn phần!
Hắn hiểu rõ, phóng tầm mắt bên trong toàn thế giới, hiện tại... người duy nhất có thể cứu sư tôn, chỉ có mình!
Người canh giữ lăng mộ suy yếu, trong lòng hắn biết rất rõ. Hắn cũng biết người canh giữ lăng mộ hiện tại có thể sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709646/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.