Hàn Môn lão tổ hừ lạnh một tiếng. Vào giờ phút này, ý thức của nàng giống như rời khỏi trong đầu Bạch Tiểu Thuần, biến mất không thấy bóng dáng.
- Chờ một chút!
Bạch Tiểu Thuần lo lắng hô to. Nhưng lúc này đây mặc cho hắn hô hoán như thế nào, Hàn Môn lão tổ cũng không có đáp lại. Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần hung hăng nắm tóc một cái, tâm tình bi thương căm phẫn vô cùng mãnh liệt.
- Lừa đảo. Đều là lừa đảo... Đều tại ta quá đơn thuần.
Vừa nghĩ tới mình phải ở lại chỗ này ba tới năm năm, Bạch Tiểu Thuần cũng có chút tuyệt vọng. Nếu như không có lão quỷ kia còn tốt. Ba tới năm năm cũng không phải rất dài.
Nhưng hôm nay, Bạch Tiểu Thuần đặc biệt lo lắng. Đừng nói là ba tới năm năm, cái mạng nhỏ của mình có thể bảo vệ được ba tới năm tháng đã tính là dài.
Rầu rĩ một lát, Bạch Tiểu Thuần ý thức được mình đã không còn đường nào có thể đi. Lúc này hắn chỉ có thể nhịn xuống sự lo lắng không yên, thận trọng đi ra khỏi động băng. Hắn muốn xem thử, mình đang ở phương hướng vị trí nào.
Vừa đi ra khỏi động băng, hắn lại lập tức nghe được từ phía xa truyền tới từng tiếng thiên lôi. Trong mắt hắn nhìn thấy được, là địa phương cách nơi này không tính là quá xa, lôi vân vô tận cùng với mặt đất cạn khô. Còn có chính là, gần như ở cùng một chỗ... có vô số tia chớp thiên lôi từ trên trời đánh xuống.
- Lôi...
Bạch Tiểu Thuần hít thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709598/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.