Tống Khuyết cũng không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời rống lớn vài tiếng, phát tiết cảm giác ủy khuất vô tận cùng muốn phát điên trong lòng hắn lúc này. Hắn cảm thấy mình thật sự là tám đời làm chuyện xấu. Nếu không, vì sao cả đời này lại gặp phải Bạch Tiểu Thuần trước mắt này.
Từ năm đó, khi lần đầu tiên gặp phải, cho đến hiện tại, hắn trước sau đều phải sống ở trong sự ủy khuất. Giờ phút này trong tiếng gào thét, loại cảm giác phát điên cực kỳ mãnh liệt này, khiến linh lực của hắn vốn đã khô cạn, tâm tình không khống chế được, phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân hắn lại trực tiếp chìm vào trong sự hôn mê.
- Tại sao lại hôn mê...
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất đau đầu, Trương Đại Bàn cũng há hốc mồm. Hắn thấy chột dạ. Đồng thời hắn cũng không thể hiểu được, tại sao Tống Khuyết lại không chịu nổi trò đùa nho nhỏ như vậy...
- Đại sư huynh, sư huynh xem sư huynh làm hắn tức giận tới mức nào rồi kìa. Ai... sư huynh cõng hắn đi.
Bạch Tiểu Thuần khoát tay chặn lại, thở dài.
Trương Đại Bàn lộ ra vẻ mặt cầu xin. Hắn đầy bất đắc dĩ. Chỉ là lúc này hắn vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc. Ở trong ký ức của hắn, Tống Khuyết không phải là cái dạng này mới đúng. Lúc này ở trong sự phiền muộn, hắn đỡ Tống Khuyết dậy, cõng trên lưng, trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Tiểu Thuần, vì sao ngươi vừa nói là hắn lại hôn mê? Trước đây hắn đã từng ngất xỉu sao?
- Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709525/chuong-1366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.