Vân Lôi Tử ủy khuất đến cực hạn. Trong lòng hắn chửi bới đã ngập trời. Hắn ủy khuất vô cùng. Lúc này toàn thân hắn đều là nếp nhăn, tóc hoa râm. Sau ba ngày tiêu hao, trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy, đối với hắn mà nói giống như năm tháng nửa giáp trôi qua.
Vừa nghĩ tới thọ nguyên mình tổn thất, Vân Lôi Tử lại có loại cảm giác muốn phát điên.
- Ba ngày, gia hỏa này đuổi theo ta ba ngày!
Tóc tai Vân Lôi Tử bù xù, mắt cũng đầy tơ máu. Điều khiến cho trong lòng hắn muốn suy sụp, chính là mình ở đây càng chạy, tiêu hao càng lớn.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở phía sau, khả năng khôi phục sức khỏe lại vô cùng kinh người. Ở trong sự truy kích này, hắn không ngừng khôi phục, giống như không có việc gì.
Cái này khiến cho trong lòng hắn không cam lòng cũng sắp chảy nước mắt. Nhưng hắn lại không có cách nào, chỉ có thể cứng rắn duy trì tốc độ tiếp tục chạy thoát thân.
Bạch Tiểu Thuần cũng biết mình đã không đuổi kịp, nhưng vẫn suy nghĩ phải tiếp tục hù dọa một chút. Dù thế nào cũng phải khiến cho Vân Lôi Tử này tiêu hao thêm một ít.
- Đáng tiếc Trần Hạ Thiên không có tới đây. Nếu không, hiện tại ta đang hậm hực, chính là thời gian tốt để đi đánh Trần Hạ Thiên.
Bạch Tiểu Thuần trong lúc cảm thán, lại tăng thêm một ít tốc độ, đang muốn tiếp tục đi hù dọa Vân Lôi Tử. Nhưng vào lúc này, thần sắc hắn thoáng động. Trong phạm vi thần thức, hắn nhận thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709511/chuong-1352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.