Đại ý của những ca từ này làm cho lông tơ của Bạch Tiểu Thuần dựng đứng, kể cả Tống Khuyết lẫn Thần Toán Tử đều biến sắc. Cùng lúc đó, hơn vạn hài cốt và chiến thuyền khổng lồ kia cũng lại xuất hiện lần nữa, càng ngày càng gần ba người bọn hắn!
Khoảng cách không đến năm trăm trượng, thậm chí ba người cũng đã có thể nhìn hơi rõ mọi thứ trên chiếc chiến thuyền kia. Nhưng ngay vào lúc tâm thần ba người chấn động, thì tiếng hát đó lại biến mất một lần nữa, chiến thuyền lập tức cũng không còn bóng dáng.
Lúc này, Tống Khuyết không khinh thường nữa, sắc mặt của hắn cũng hơi tái nhợt. Ba người liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự bất thường của việc này, phải biết rằng khi chiếc thuyền này xuất hiện lần đầu, nó biến mất khi cách ba người hơn nghìn trượng, mà bây giờ xuất hiện lần thứ hai, thì lại biến mất khi chỉ cách ba người năm trăm trượng.
Bọn hắn không dám nghĩ tiếp, nếu như chiếc chiến thuyền này có thể xuất hiện lần thứ ba, có phải... sẽ cách ba người càng gần hơn!
Mà hiển nhiên, trở về theo theo đường cũ, cũng cần ít nhất một tháng, đi chậm lại không nói, thì cũng rất khó cam đoan sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đồng thời, dựa theo địa đồ mà Bạch Tiểu Thuần nhìn trước khi đi, mảnh cấm khu không người này nhìn như vô tận, nhưng trên thực tế, dựa vào tốc độ của bọn hắn, không đến ba tháng là có thể đi hết!
Trước mắt, bọn hắn coi như đã đi được gần một nửa.
Ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709401/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.