Cẩn thận nhìn hào quang là có thể nhìn thấy hằng hà hồn, chúng giống như hồn hỏa chiếu sáng bầu trời Man Hoang, đây là kỳ cảnh mọi người không ai nhìn thấy lần nào.
Chúng sinh nín thở đưa mắt nhìn lên bầu trời, ngay sau đó uy áp hóa thành thực chất đến từ sâu trong linh hồn làm bọn họ không tự chủ sinh ra ý niệm kính sợ, cho dù là thổ dân bộ lạc hay hồn tu, mặc kệ tu vi gì, cho dù tu vi cái thế như đám người Đại Thiên Sư cũng có cảm giác tim đập rộn ràng, càng hoảng sợ không chịu nổi.
Đây là phản ứng bản năng, cũng là ấn ký tồn tại trong huyết mạch bọn họ, thậm chí cả hung thú trong Man Hoang cũng như thế.
Không biết ai là người quỳ xuống đầu tiên, lúc này đám người tại tất cả khu vực của Man Hoang đều quỳ xuống, nhất là thành Khôi Hoàng càng như vậy, trong hàng loạt con dân quỳ bái, dù cả triều văn võ cũng như thế, mà Đại Thiên Sư cùng tứ đại vương thiên vương dù không lạy nhưng cũng cúi người.
Chúng sinh cúng bái, chúng linh quỳ lạy!
Đây là đối với Minh Hà tôn trọng, càng là đối với Minh Hoàng kính sợ!
Cả Man Hoang trừ Bạch Tiểu Thuần đang bế quan sắp đột phá ra, người duy nhất không bái kiến là Khôi Hoàng, cho dù hắn mất quyền lực nhưng thân phận của hắn vẫn là Khôi Hoàng thế hệ này, chỉ có hắn có tư cách không cúi đầu, lúc này hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Trong ánh mắt của ngàn vạn con dân quỳ bái, thời gian dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709387/chuong-1228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.