Bạch Tiểu Thuần nghe được lời của Thủ Lăng Nhân mà nội tâm giống như có sóng đánh, thế nhưng khi hắn nhìn lại khuôn mặt của Thủ Lăng Nhân thì cơn sóng này lại càng mạnh hơn.
- Lão gia gia người...
Bạch Tiểu Thuần nghẹn ngào, Thủ Lăng Nhân bộ dáng chỉ sau giây lát đã già nua đi nhiều, giống như vừa mới bò ra từ trong một ngôi mộ vậy, so sánh với lúc trước thì chênh lệch thật lớn. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được Thủ Lăng Nhân dường như đang dần suy yếu đi.
- Ta đã già rồi... Tồn tại quá lâu rồi, có lẽ Chúa Tể năm đó sáng tạo ra ta, cũng không ngờ tới ta lại có thể tồn tại lâu đến vậy, vận mệnh của ta vốn là, ngay khi thế giới đại môn được mở ra thì cũng là lúc ta chết đi.
Thủ Lăng Nhân chậm rãi mở miệng, đối với sự già nua của mình cũng không hề để trong lòng.
- Thời gian của ta không còn nhiều, thế nên lúc này mới cưỡng ép ra tay, đáng tiếc... Dù ta đã vận dụng đến cấm thuật cuối cùng vẫn không giết được hắn.
- Mà ta cũng vì lần ra tay này mà thời gian tồn tại cũng giảm bớt lần nữa, hơn nữa, thế giới này, cũng vì vết sẹo từ cấm thuật mà đã xuất hiện dấu hiệu bị nghiền nát rồi.
Thủ Lăng Nhân lắc đầu, thần sắc vô cùng tiếc nuối.
Bạch Tiểu Thuần hơi thở dồn dập, đến lúc này hắn cũng đã triệt để hiểu ra mọi chuyện, cũng hiểu được sự tiếc nuối của Thủ Lăng Nhân. Không phải chỉ có vì hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709382/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.