Giọng điệu mang theo ủy khuất, càng có ý thảm thiết giống như nản lòng thoái chí, mất hết can đảm, nói xong hắn không nhìn Vô Thưởng Công, Bạch Tiểu Thuần bay ra xa xa, một đường bi phẫn đi xa, trong lòng của hắn còn nơm nớp lo sợ, sử dụng chiêu ám độ trần thương trước mặt trưởng bối của đám thiên kiêu làm hắn cảm thấy kích thích, cũng sợ người ta nhìn ra mánh khóe, nếu đám người kia điều tra ra, chỉ sợ sẽ tức điên lên.
Vô Thưởng Công sững sờ, sắc mặt cũng trầm xuống, thầm than một tiếng, ẩn ẩn đoán được Bạch Hạo bị khi dễ trong Luyện Hồn Hồ, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, lúc này đuổi theo và cùng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Nhìn thân ảnh hai người rời đi, không ít người nơi này cười lạnh.
- Ta biết rõ vì sao Bạch Hạo là người đi ra đầu tiên rồi, chắc chắn trước đó hắn bị khi dễ rất thảm, không dám đi tranh đoạt, chỉ có thể trốn ở miệng Luyện Hồn Hồ, cho nên khi lối ra vừa xuất hêện liên lao ra ngoài.
- Bạch Hạo cũng không tầm thường, ta cho rằng hắn phải chết bên trong, sau khi trải qua giáo huấn, chỉ sợ cả đời này hắn phải cúi đầu xuống, ta đoán hắn bị giáo huấn rất thảm.
- Hắn còn sống đi ra ngoài, hẳn là thế tử không muốn trêu chọc Cự Quỷ Vương, nhưng chắc chắn giáo huấn Bạch Hạo không ít, không biết hắn trải qua bao nhiêu nhục nhã, xem đi, một lúc nữa mọi người sẽ biết.
Người hộ đạo chung quanh cười nói.
Cũng không nói hành động của Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/709188/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.