- Hắn lại dám tới nơi này, ha ha, Bạch ma này ta muốn chắc rồi, cái gì bảo tàng, cái gì Thiên Nhân Hồn, lão tử không để ý, chỉ cần diệ Bạch ma sẽ đạt được ban thưởng... Đây chính nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn đấy! Cũng không khác gì Thiên Nhân Hồn.
- Quá kiêu ngạo, hắn bị treo thưởng Thiên Thú Hồn còn dám xuất hiện nơi đây, hắn đang khiêu khích chúng ta đấy.
Bạch Tiểu Thuần bi phẫn gần chết, thậm chí trái tim đang đập mạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt tham lam và thù hận của đám hồn tu và thổ dân Man Hoang, trong đó tham lam chiếm đa số...
Lại nhìn thấy đồng bạn chung quanh tản ra chung quanh, có không ít người nhìn hắn với ánh mắt lập lòe, lúc này nội tâm Bạch Tiểu Thuần lạnh buốt.
- Ta cũng không muốn tới, ta không có khiêu khích...
Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, cho dù tu sĩ Man Hoang hay Trường thành, không nói toàn bộ, có quá nhiều người nhìn mình với ánh mắt tham lam và tối nghĩa, hắn không rét mà run.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra, cho dù là người một nhà hay Man Hoang đều có kẻ lòng mang làm loạn, mồ hôi lạnh trên trán Bạch Tiểu Thuần chảy ra ngoài, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình trong mắt đám người này chính là bảo tàng.
Cho dù là kẻ nào diệt mình cũng có thể đạt được nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, bên ngoài có thể dùng một Thiên Nhân Hồn đổi lấy nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn.
- Trọng yếu nhất... Sau khi giết ta, đạt được không chỉ Ngũ Hành Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708984/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.