Dịch giả: Tiểu Băng
Trong Vạn Sơn Cốc, Bạch Tiểu Thuần không ngừng đi tìm ngọn núi có duyên với mình.
"Rốt cuộc là cái nào mới có duyên với ta đây." Bạch Tiểu Thuần đau đầu, trong biển mây này, núi lớn núi nhỏ nào hắn cũng nhìn, nhưng chẳng nhìn ra cái nào có duyên với mình.
Bạch Tiểu Thuần bắt đầu sốt ruột, bay đi không định hướng, cũng không biết đã đi bao lâu, hắn thật sự là không có cách nào, đang định tìm đại một ngọn núi để dung hợp, thì giật mình, ở xa xa, hắn nhìn thấy có một ngọn núi rất đặc biệt!
Gọi là núi, không bằng nói là một pho tượng đá, pho tượng kia thoạt nhìn rất giống một người đá khổng lồ, dáng vẻ giống như chết trận, một chân quỳ xuống đất, tay phải giơ lên nhưng đang muốn túm lấy bầu trời, nét mặt mơ hồ, nhưng trong đôi mắt lại có một loại khí tức làm chấn nhiếp tâm thần, làm Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy là không rời mắt đi được.
Hắn như nghe thấy những tiếng gào kinh thiên động địa, như nhìn thấy người đá kia đang muốn xé toạc bầu trời...
"Giống giống Huyết Tổ a." Bạch Tiểu Thuần càng tới gần, càng cảm nhận được từ trong pho tượng đá có một luồng uy áp mạnh mẽ, làm cho hắn hít thở khó khăn, mắt hắn sáng lên.
"Chẳng lẽ...đây chính là ngọn núi có duyên với ta, vì ta đã nhìn thấy nó, cảm nhận được uy áp của nó, chẳng phải thế đã chứng minh chúng ta có duyên hay sao!" Bạch Tiểu Thuần kích động, đang định xông tới, thì tiểu Ô Quy bỗng thò đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708844/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.