Dịch giả: Tiểu Băng
"Huynh đệ tỷ muội Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần ta, đã trở về rồi!"
Tiếng Bạch Tiểu Thuần nổ vang, vang vọng khắp bờ nam, ngay cả bờ bắc cũng loáng thoáng nghe thấy...
Linh Khê Tông vốn dĩ rất là náo nhiệt bỗng trở nên im lặng một cách quỷ dị, những con chim phượng trên không trung run lên, quên cả bay.
Trên Hương Vân Sơn, từ khi Lý Thanh Hậu bế quan, Chu trưởng lão thay thế trở thành chưởng tòa, vốn đang ngồi tọa, đột nhiên nghe thấy câu nói ầm vang như lôi đình kia, cả người sửng sốt.
Chu Tâm Kỳ, vốn vừa tu luyện xong trên Chủng Đạo Sơn, mới đứng dậy đang định ra ngoài, nghe thấy câu nói kia, hoàn toàn biến sắc.
Hứa Bảo Tài, đang trên Thanh Phong Sơn gặp mấy người bạn, đang nói khoác mình không gì không biết, bỗng nhiên bị âm thanh kia ngắt ngang, ngây người mở to mắt.
Trương Đại Bàn đang nhăn mày nhăn mặt đứng im nghe Hứa Mị Hương răn dạy, nghe thấy câu nói kia, ngẩng phắt đầu lên nhìn ra ngoài.
Cả bờ nam, tất cả tu sĩ, những ai đã từng bị Bạch Tiểu Thuần trong lúc vô tình liên lụy, đều nghe thấy câu nói kia, đồng loạt ngây người...
Trên Hương Vân Sơn, một vị trưởng lão đang giảng giải tu hành, đệ tử xung quanh đang nghiêm túc nghe giảng, bỗng tiếng Bạch Tiểu Thuần ầm vang cắt ngang, vị trưởng lão kia sắc mặt đại biến, những đệ tử này cũng có mấy người giật mình kinh hãi.
Trên Chủng Đạo Sơn, Trịnh Viễn Đông đang cầm một cái ngọc giản, sắc mặt âm trầm, tin trong ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708693/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.