Dịch giả: gaygioxuong
"Không thèm nghĩ ngợi nữa, ta cảm thấy sắp tới ở lại Linh Khê tông vẫn là tốt nhất. . ." Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần cố nén đau lòng, đặt đan dược vào trong Túi Trữ Vật, thở vắn than dài.
Hắn không nỡ rời Linh Khê tông, nhất là hiện giờ đã trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ. Cao thì lão tổ, thấp thì tạp dịch, luôn khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của một đại gia đình.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn vẫn còn chưa có cơ hội làm cho toàn bộ mới đệ tử ngoại môn gia nhập tông môn cũng biết đến mình, vẫn còn chưa chạy sang bắc tỏ phong thái uy phong một lần cho đã đời. Hắn cảm thấy, nếu mình rời tông môn âm thầm như vậy, thật sự là quá lỗ vốn.
Vì vậy, trong một quãng thời gian ngắn sau đó, dù ngày nào Bạch Tiểu Thuần cũng không quên việc tu hành, nhưng sau khi việc này kết thúc, hắn sẽ luôn chắp tay sau lưng, thể hiện ra nét mặt hòa ái của bậc tiền bối, đi lại khắp toàn bộ hai bờ nam bắc của Linh Khê tông.
Nhất là khu vực của đệ tử ngoại môn, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần xuất quỷ nhập thần. . . Lúc mới đầu gây ra vô số tiếng hú hét kinh ngạc lẫn cuồng nhiệt, nhưng dần dần, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều lấy làm lạ lùng. Họ phát hiện ra, dường như ngày nào mình cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tầm hơn mười lần.
Có vẻ như, cho dù họ đang làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708607/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.