Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP
Một đêm này, toàn bộ Đông Lâm Thành đã được giới nghiêm, toàn bộ các gia tộc tu chân được điều động, nghiêm mật truy tìm, đồng thời Bạch Tiểu Thuần cùng với Đỗ Lăng Phỉ cũng đã rời khỏi Đông Lâm Thành.
Theo như giải thích của Đỗ Lăng Phỉ thì do nhiệm kỳ của nàng sắp kết thúc, nên coi như có trở về tông môn sớm thì cũng không có vấn đề gì, vì vậy bồi tiếp Bạch Tiểu Thuần cùng một chỗ trở lại tông môn.
Bầu trời đêm, tinh tú lốm đốm đầy trời, trăng sáng treo cao. Bạch Tiểu Thuần cùng với Đỗ Lăng Phỉ ngồi ở trên một đỉnh núi, nhìn lên trăng sao ở trên bầu trời. Ánh trăng chiếu xuống khiến cho gương mặt xinh đẹp của Đỗ Lăng Phỉ trở nên đặc biệt mỹ lệ. Nàng mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thuần, nghe Bạch Tiểu Thuần kể về những chuyện đã xảy ra với hắn trong những năm hai người không gặp nhau.
“Tiểu Đỗ Đỗ, ngươi không biết, những người của bờ Nam kia vậy mà cầm đá ném ta, đánh ta đau quá...”
“Những con rắn ở Vạn Xà Cốc kia cũng không phải là ta cố ý a. Chẳng qua là ta muốn làm cho bọn chúng biến thành đáng yêu hơn một chút...”
“Còn có con thỏ đáng chết kia, Tiểu Đỗ Đỗ ngươi sau khi trở lại tông môn nếu như nhìn thấy thì nhất định phải nói cho ta biết!”
“Nhưng kẻ ở bờ Bắc kia quá khi dễ người. Nhớ ngày đó mình ta lẻ loi hiu quạnh đi tới bờ Bắc, ai cũng không dám đắc tội, phải co lại mà đối nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708598/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.