Dịch giả: Sun_Fly
Dõi theo thân ảnh khuất dần của Đại Hắc Cẩu, Bạch Tiểu Thuần chìm trong suy nghĩ. Vừa rồi hắn cũng để ý thấy được, thân hình Đại Hắc Cẩu chậm rãi gầy đi một vòng lớn. Một màn này làm cho hiểu biết của Bạch Tiểu Thuần về Dục Thú hoa dục hóa sinh mệnh thêm chút ít, hắn lại nghĩ đến hương thơm lúc hoa nở.
Bên trong Dục Thú hoa này tồn tại một cỗ khí tức tác động đến thần trí hung thú, tạo nên những ảo cảnh, mỗi loài hung thú khác nhau sẽ có ảo cảnh khác nhau. Ảo cảnh tác động lên hung thú, lúc chúng khí huyết tràn đầy, liền rút ra một tia sinh mệnh bản nguyên phản tổ chi huyết để dục hóa, vì vậy Đại Hắc cẩu mới trở nên gầy gò…Bất luận thế nào, mục đích của nó là khiến cho tất cả hung thú trong ảo cảnh mất đi sức chống cự.
“Không hổ là Dục Thú chủng đã gần tuyệt chủng…Nói theo cách khác, sự tồn tại của nó, áp đảo trên tất cả hung thú !” Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, dần dần hiểu ra.
Giống như khi muỗi hút máu, chúng truyền một chất gây cảm giác tê liệt, lúc Dục Thú hoa này hút lấy bản nguyên phản tổ chi huyết thì truyền chất gây sung sướng.
Ngày ngày trôi qua. Bảy ngày sau, mắt thấy thời kỳ nở hoa của Dục Thú hoa gần hết, nếu vẫn không có thêm hung thú nào có bản nguyên phản tổ chi huyết hùng mạnh, liền lãng phí đi Dục Thú Chủng trân quý này.
Bạch Tiểu Thuần lại nghĩ tới nỗi hàm oan mà bờ Bắc vu hãm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708558/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.