Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP
Vạn Xà Cốc lúc này không còn một con rắn, chỉ có Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác đứng trong trận pháp, nhìn bốn phía trống vắng, cả người hắn run lên bần bật. Đột nhiên sơn cốc ầm vang lên một tiếng, vô số đất đá rơi xuống, Bạch Tiểu Thuần bèn thét lên chói tai rồi lao nhanh ra, chạy thẳng ra khỏi miệng cốc.
Da đầu hắn như tê dại, trong lòng run rẩy, hắn biết rõ lần này gây ra họa lớn rồi. Vừa nghĩ tới toàn bộ bầy rắn trong Vạn Xà Cốc lúc này đã chạy loạn ra ngoài hết, hắn cảm thấy lòng dạ phát run lên.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi….” Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, tranh thủ chạy ra khỏi Vạn Xà Cốc. Vừa mới đi ra thì đã nghe thấy vô số tiếng rống giận từ Tam sơn bờ Nam truyền đến, dường như trong số những thanh âm đó còn nghe được loáng thoáng có tên mình.
Bạch Tiểu Thuần dùng sức vò tóc đầu bứt tóc một hồi, hắn cảm thấy mình phi thường vô tội, oan uổng ghê gớm.
“Thực ra ta không cố ý a…ta chỉ là…chỉ là muốn mấy con rắn đó trở nên đáng yêu hơn một chút mà thôi.” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần như đưa đám, một đường đi đầy hãi hùng khiếp vía. Nếu có thể dịch dung được, hẳn là lúc này hắn không chút do dự mà cải biến dung mạo của mình, chỉ lo sợ người khác có thể nhận ra mình mà thôi.
“Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ…không còn cách nào cả, chỉ có thể tạm thời trốn tránh trong động phủ sư tôn một chút vậy. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708541/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.