Dịch: Hàn Thiên Long- nhóm dịch: HTP
Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được lệnh bài thân phận chấn động. Hắn đứng ở trong sân nhỏ của mình, quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà đã cư ngụ hơn hai năm qua, thở dài một tiếng.
“Việc này nhất định phải chú ý cẩn thận, cũng không thể đem cái mạng nhỏ vứt bỏ đi được...” Bạch Tiểu Thuần mặt ủ mày chau, mặc vào bảy tám tấm áo da, lại đem chiếc nồi đen lớn của Trương Đại Bàn cõng ở trên lưng. Hắn vốn nhỏ gầy, lúc này mặc một bộ trang phục như vậy, nhìn như một quả bóng.
Mang theo tâm sự dày đặc, Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Hương Vân Sơn, đi về sơn môn phía bờ nam. Trên đường đi không ít đệ tử ngoại môn nhìn thấy hắn, đều bị bộ trang phục của Bạch Tiểu Thuần làm cho sửng sốt.
Bạch Tiểu Thuần mặt như đưa đám, nếu gặp phải người quen thì vẫy vẫy tay từ biệt, dần dần đi tới bên cạnh sơn môn của bờ nam. Vừa mới tới gần, hắn đã nhìn thấy ở chỗ này có hai người. Trong đó có một thanh niên đang khoanh chân ngồi, người còn lại là một cô gái. Nhìn bóng lưng, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút quen mắt. Cô gái này đang không kiên nhẫn đi tới đi lui ở bên cạnh sơn môn.
“Đỗ Lăng Phỉ?” Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
Giờ phút này Đỗ Lăng Phỉ cũng đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nàng cũng sửng sốt một chút. Nhất là sau khi Bạch Tiểu Thuần mặc một bộ trang phục như vậy thì nhíu mày.
“Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-vinh-hang/708473/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.