Sáng cuối năm, khí lạnh vương trên khăn áo, Niệm Tư Huyền thong thả dùng kéo nhỏ cắt giấy đỏ dán lên các cánh cửa mừng tân niên. Kinh thành binh biến, Tạ Phong tạm nắm quyền, Tưởng gia đóng quân giữa Sở Cung, khiến cảnh vật buồn tẻ, đến một tiếng pháo cũng không thể vang lên.
Mẫu thân nàng đã dọn về Niệm phủ, chăm sóc bà ngoài Châu Ẩn còn có một phụ nhân họ Trần Niệm Tư Huyền chọn ở thôn trang Thuần Hi mà đưa đến. Niệm Tư Huyền ngồi bên tháp nhỏ, lắng nghe mẫu thân trò chuyện.
Nàng nửa thật nửa đùa:
- Hay phu nhân nhận ta làm nghĩa nữ! Ta cùng tiên Vương phi cũng không quá nhiều chênh lệch tuổi tác!
Niệm phu nhân kinh hỉ, biểu tình hiện rõ trên gương mặt già nua, đôi tay bà run run nắm lấy khăn lụa, lại nói:
- Tiểu thư thanh thuần tốt đẹp, còn là khuê mật của tiên Vương phi, ta làm sao không muốn gọi một tiếng nữ nhi, nhưng mà... phụ thân tiểu thư còn đó, việc này không hợp lễ tiết...
Niệm Tư Huyền chau mày, Trịnh Thế Ninh vốn không phải là giọt máu của Chiêu Quốc công, nhưng nàng cái gì cũng không thể nói. Niệm Tư Huyền đặt kéo xuống, mím môi:
- Phu nhân xem ta như con gái, chỉ cần ta cùng phu nhân biết được, không cần lo lắng ánh mắt người đời...
Niệm Tư Huyền hốc mắt ửng đỏ, mà Niệm phu nhân cũng đã rơi lệ, bà đỡ tay nàng, khe khẽ một tiếng:
- Thật tốt quá!
Niệm Tư Huyền trong lòng cảm động, nghèn nghẹn:
- Mẫu thân!
Châu Ẩn đứng bên cạnh không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-truong-khanh/1782092/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.