Chương trước
Chương sau
Cuối năm, kinh thành chìm trong bão tuyết, Hoàng hậu miễn thỉnh an hằng ngày, các cung điện đều im lìm đóng cửa. Trên mái nhà gió rít lên từng cơn gào thét, ngói gốm thi thoảng lại lanh canh va vào nhau.
Đã giữa trưa đất trời vẫn u ám, bên trong tẩm phòng, Niệm Tư Huyền đang hơ áo bông cạnh lò than ấm, ánh sáng chiếu qua ô thông gió tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn xua đi được không khí ảm đạm. Châu Ẩn đun nước pha trà, bụi tuyết đôi lúc lại theo khe cửa lùa vào thảm sàn lạo xạo.
Tố Đan ngồi cạnh trường kỷ chăm chú may túi thơm, vừa làm việc vừa kể chuyện:
- Ngày hôm qua Mộ phu nhân bất chấp thời tiết khắc nghiệt ôm tiểu thiếu gia từ Lăng Vương phủ đến Loan Nghi cung xin lánh nạn!
Niệm Tư Huyền đã nghe qua sự việc này, chỉ là nàng vẫn khó hiểu:
- Nàng ta nghi ngờ Lăng Vương phi hạ độc thủ lên người đứa trẻ nên mới cầu tình Hoàng hậu nương nương bảo vệ! Trong cung còn có thái y chuyên trách trẻ sơ sinh, Mộ Cầm đương nhiên muốn lưu lại, hơn nữa trời xấu thế này, Hoàng hậu nương nương cũng không thể để nàng ta quay về!
Châu Ẩn rót tách trà nóng đến cạnh chủ nhân, không cho là phải:
- Trong phủ ngoại trừ Lăng Vương phi còn có Trịnh Trắc phi, Mộ phu nhân luôn miệng nghi vấn Lăng Vương phi...thật cũng biết tính toán!
Trịnh Mẫn Doanh hồi Lăng Vương phủ không hề phục sủng, luôn luôn bị lạnh nhạt, Kỷ Vân Hương lại không có hài tử, Mộ Cầm thừa phúc an toàn hạ sinh một tiểu thiếu gia, đương nhiên muốn nhắm đến vị trí chính phi. Niệm Tư Huyền nhếch môi khẽ cười, phu nhân Vương phủ thực chất cũng chỉ là thiếp thất, Mộ Cầm xuất thân là cung nữ thấp kém, đừng nói là muốn trở thành Vương phi, chỉ cần nàng ta phạm sai lầm, Hạ Lan Lăng Quân có thể tùy ý đưa đứa trẻ đến nuôi dưới thân Kỷ Vân Hương.
Niệm Tư Huyền hơ tách trà ấm lên mắt, dặn dò Châu Ẩn:
- Đợi khi nào thời tiết tốt hơn một chút thì mời nàng ta đến đây!
Giữa tháng chạp, tuyết bắt đầu ngừng rơi, trên những hồ nước đã bị bao phủ bởi một tầng băng dày. Chỉ riêng mai viên mười dặm rực rỡ một sắc đỏ thẫm đến nao lòng. Niệm Tư Huyền nhẩm tính, Hạ Lan Lăng Quân đã rời kinh ba mươi tư ngày.
Vụn trắng chỉ còn thưa thớt, rèm gỗ nặng nề cũng được gỡ ra khỏi cửa sổ. Trong viện tử Niệm Tư Huyền lúc ngày ngày đều đặn trưng một nhành hoa mai he hé nụ.
Tố Đan thêm trầm hương vào lò, hương thơm dịu nhẹ dần dần lan tỏa:
- Đây là Hoàng Thái hậu ban xuống các cung, trầm hương này do phía Nam tiến cống!
Niệm Tư Huyền phất tay đưa làn hơi ngang mũi, nàng khẽ cười:
- Quá mức nhạt nhẽo!
Châu Ẩn bê khay trà từ bên ngoài vào trong, nàng ta thong thả đổi xong ấm trà mới bẩm báo:
- Tiểu thư! Mộ phu nhân đang đợi bên ngoài!
Mộ Cầm tóc vấn phi vân kế cài thêm kim bộ diêu khảm hồng ngọc, thân vận y phục gấm dày đỏ tươi viền lông thỏ, nàng ta đi một mình cùng tì nữ, không đưa theo hài tử. Vừa tiến vào sảnh, Mộ Cầm đã yểu điệu thi lễ:
- Công chúa điện hạ!
Niệm Tư Huyền đỡ tay nàng ta đứng lên, Tố Đan kéo ghế mời ngồi. Mộ Cầm nhìn quanh thiên điện thanh nhã một vòng, cười nói:
- Công chúa thích đơn giản...không bày biện quá nhiều!
Niệm Tư Huyền cùng Mộ Cầm trò chuyện hồi lâu, nàng mới ý tứ dò hỏi:
- Phu nhân đây là rất tin tưởng Hoàng hậu nương nương?
Mộ Cầm cười thành tiếng:
- Nương nương mẫu nghi thiên hạ, không lẽ không đáng tin tưởng?
Niệm Tư Huyền khe khẽ lắc đầu, nàng nhìn đóa huyết mai rung rinh sắc đỏ trong bình, nhếch môi:
- Trước khi phu nhân vào cửa Lăng Vương phủ cũng là cung nữ thân tín của Hoàng hậu nương nương...cho nên đối với nương nương ít nhiều có giao tình thân thiết!
Gương mặt Mộ Cầm thoáng biến sắc:
- Công chúa khéo đùa!
Niệm Tư Huyền xoáy sâu ánh nhìn vào Mộ Cầm:
- Ta có đùa hay không trong lòng phu nhân khắc rõ! Chỉ là...lời nói của ta ít nhiều tác động đến điện hạ!
Mộ Cầm hừ một tiếng:
- Đây là Công chúa đang uy hiếp ta? Ta có là người của Hoàng hậu nương nương thì đã thế nào? Ta là sinh mẫu của trưởng tử Lăng Vương điện hạ...điện hạ sẽ không vì một nữ nhân mà bỏ rơi hài tử mình đâu! Huống hồ...Công chúa cũng không có tư cách gả vào Lăng Vương phủ!
Niệm Tư Huyền mi gian cau nhẹ, sau đó nhanh chóng giãn ra, điệu cười trên gương mặt diễm lệ càng thêm phần giễu cợt:
- Điện hạ tất nhiên thương yêu hài tử, nhưng mà chưa hẳn đã coi trọng một thiếp thất! Đặc biệt...thiếp thất ấy còn là nguồn cơn tổn hại đến an nguy đại cục...
Mộ Cầm mím môi, nàng ta lặng yên hồi lâu rồi cáo từ. Niệm Tư Huyền nhìn theo bóng áo đỏ tươi của Mộ Cầm, không cần nghi ngờ gì nữa, Mộ Cầm là người của Thượng Quan Hoàng hậu. Ra đến cửa lớn, Mộ Cầm không rõ vì sao lại xoay người về phía Niệm Tư Huyền, hàm ý:
- Công chúa nếu trót có lòng với điện hạ...thì nên cầu phúc giúp điện hạ tai qua nạn khỏi!
Niệm Tư Huyền kinh ngạc đứng lên, lời nói của Mộ Cầm tuy rằng xui xẻo, nhưng lại giống như một lời cảnh báo. Ruột gan Niệm Tư Huyền cuộn lên một cỗ đắng ngắt, với ý tứ này của Mộ Cầm, có thể Hạ Lan Lăng Quân sẽ gặp đại nạn. Niệm Tư Huyền trông về mái ngói cong cong Loan Nghi cung phủ đầy tuyết trắng, người duy nhất có khả năng gây khó dễ với Hạ Lan Lăng Quân không ai khác ngoại trừ Thượng Quan Hoàng hậu.
Chập tối, từ ngoài cung có thư báo gửi đến Niệm Tư Huyền, nàng cẩn thận tiếp nhận, là của Hạ Lan Lăng Quân. Niệm Tư Huyền ngồi trước bàn trà, ánh nến lay động chiếu lên từng dòng chữ khoan thai uốn lượn.
Mẫu thân nàng ở Nam Chu Quốc đang ốm nặng, Hạ Lan Lăng Quân hiện tại đã sắp xếp Tạ Phong đưa bà cùng Đào ma ma bí mật hồi kinh chữa trị. Hạ Lan Lăng Quân có một gian viện bỏ trống nằm sâu trong ngõ nhỏ kinh thành, tạm thời cứ để hai người họ lưu lại.
Niệm Tư Huyền đọc thư vui buồn không rõ, cách xa mấy năm, đây là lần đầu tiên mẫu nữ nàng có thể gặp mặt, nhưng nàng hiện tại lại là Thuần Hi Công chúa Trịnh Thế Ninh, không phải Niệm Tư Huyền tiểu thư Viên Hầu phủ. Mẫu thân đương nhiên không thể nhận ra nàng, nàng cũng chỉ có thể đối đãi với bà như một người xa lạ.
Niệm Tư Huyền áp lá thư vào lồng ngực, Hạ Lan Lăng Quân chưa từng bỏ rơi Viên Hầu phủ, hắn vẫn luôn vì nàng mà lưu tâm Niệm gia. Có lẽ đúng như lời hắn nói, một đời này hắn thân bất do kỷ. Hạ Lan Lăng Quân là Hoàng tử, hắn không thể vô âu vô lo như thường dân bách tính, hắn sinh trưởng nơi hoàng tộc, thừa hưởng những đặc quyền đặc lợi từ hoàng tộc, và cũng phải gánh vác trách nhiệm lớn lao của người trong hoàng tộc.
Niệm Tư Huyền không rõ nghe theo con tim quyết định yêu hắn một lần nữa là sai hay đúng. Nàng chỉ biết cho dù bản thân đã thay đổi ra sao, mang dung mạo thế nào, nàng vẫn yêu hắn, như những ngày đầu tiên bước chân vào Lăng Vương phủ.
Châu Ẩn sau bình phong đang chuẩn bị mền gối, Niệm Tư Huyền giao lại lá thư, Châu Ẩn vui vẻ tươi cười:
- Chủ tử, như vậy là hơn mười ngày nữa phu nhân cùng Đào ma ma sẽ đến nơi!
Niệm Tư Huyền gật đầu, nàng lục tìm sổ sách, chăm chú ghi chép một lượt:
- Hai người họ hồi kinh thiếu thốn nhiều thứ, ta vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn!
Ngoài trời tuyết lất phất bay loạn, Châu Ẩn khép cánh cửa sổ, bất chợt nhớ đến lời Mộ Cầm, nàng ta cảm thán:
- Nghe nói phương Nam năm nay đột ngột có tuyết rơi!
Niệm Tư Huyền siết chặt bút lông, giọng nói lạc đi:
- Đừng suy nghĩ nhiều, điện hạ...sẽ không sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.