Qua khỏi thất tịch trời liền hửng nắng, mưa ngâu dai dẳng biến mất nhường chỗ cho dương quang rực rỡ chiếu xuống hoa viên mùa hạ xanh mướt cỏ cây. Niệm Tư Huyền buổi sớm trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay trong phủ còn có việc vui.
Trịnh Nhữ Anh gả đi ba ngày thì lại mặt, Tưởng gia không hổ cao môn đại hộ, phần lễ vật Trịnh Nhữ Anh hồi phủ còn nhiều hơn cả hồi môn nàng ta đem đi. Trịnh Nhữ Anh trước bái phụ mẫu, sau mới đến tìm nàng. Trịnh Nhữ Anh y phục đỏ sẫm, tóc vấn cao cài một cây trâm điểm thúy, cổ mang chuỗi hạt châu, ngón tay đeo nhẫn ngọc thạch.
Niệm Tư Huyền để Trịnh Nhữ Anh ngồi xuống cạnh bên, đánh giá một vòng:
- Vừa gả đi liền có cốt cách thiếu phu nhân a!
Trịnh Nhữ Anh đôi má đỏ hồng, đồng tử long lanh tựa hồ xấu hổ:
- Tỉ tỉ!
Niệm Tư Huyền lắc lắc mới tóc dài mượt, không nhịn được trêu chọc:
- Tưởng gia mấy đời đều là võ tướng, muội phu...nhìn sắc mặt mệt mỏi của Anh nhi...xem chừng đêm tân hôn...rất là náo nhiệt!
Trong phòng mấy tì nữ đều đã tủm tỉm cười, Trịnh Nhữ Anh cùng quẫn, ngượng ngập đến không thở nổi:
- Tỉ tỉ sắp gả đi còn giễu cợt muội! Muội...muội...
Niệm Tư Huyền phất phất tay áo:
- Nào...uống ngụm trà, muội phu đối với muội có tốt không?
Trịnh Nhữ Anh gật đầu, quả quyết:
- Tưởng Phát rất tốt! Tuy rằng cũng có thông phòng, nhưng chưa có hài tử, người dưới Tưởng gia cũng không làm khó muội!
Trong lòng Niệm Tư Huyền dâng lên thoải mái, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-truong-khanh/1782044/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.