Các nàng ăn tết thế nào rồi? Hiện tại ta đang kẹt ở vùng dịch, và viết truyện bằng tất cả những gì lạc quan nhất!
***
Ánh nắng xuyên qua rèm lụa mỏng chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Tạ Phong. Hắn trở mình thêm một lần, bất chợt cảm thấy dường như có bàn tay người khác ấm áp vuốt ve mái tóc.
Tạ Phong mệt nhọc mở mắt, nhìn lên trần nhà treo đèn lồng hồng rực xa lạ, mày kiếm liền cau hẹp:
- Hầu gia!
Hạ Lan Tường tuy đang xăm soi viên dạ minh châu trong hộp gấm, nhưng tay vẫn không quên lần vào mớ tóc dày mượt của Tạ Phong:
- Làm việc khinh xuất!
Tạ Phong bần thần ngồi dậy, tóc đen rũ xuống y phục bạc màu:
- Đêm qua thuộc hạ...đã nói...điều gì không nên nói sao?
Hạ Lan Tường híp mắt, đồng tử phủ một tầng ảm đạm:
- Ngươi còn tự xưng là thuộc hạ của bản Hầu?
Tạ Phong mím môi mỏng, khẽ kéo tay áo Hạ Lan Tường:
- Hầu gia! Thuộc hạ...
Hạ Lan Tường lúc này mới xoay người, thì thầm vào tai Tạ Phong, hơi thở hắn lạnh tựa sương giá tháng ba:
- Ngươi nên nhớ ngươi là người của ta, không phải của Hạ Lan Lăng Quân!
Tạ Phong ngẩng cao đầu, dương quang lấp lánh đôi mắt đen láy:
- Hầu gia đừng nghiêm khắc như vậy, ta sẽ chú ý hơn!
Hạ Lan Tường liếc ngang hắn, đem viên dạ minh châu trở lại hộp gỗ:
- Đêm qua có kẻ vứt ngươi ở cổng Lăng Vương phủ, ta tình cờ đi qua nên nhặt lại cái mạng ngươi! Về sau chấm dứt việc uống rượu quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-truong-khanh/1782031/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.