Vừa tới giờ tan làm, Bạc Mộ Vũ lập tức xuống dưới, sau khi ra khỏi thang máy gần như là chạy bước nhỏ.
Nhịp tim cô đập rất nhanh, trong lòng cũng rất loạn. Chỉ là tin đồn của Lam Vu Hân và Giang Trần Âm vẫn chưa nghiêm trọng, lúc này bà Thiệu lại nhảy ra, nhất định có thứ gì đó có thể làm tổn hại tới Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, ánh mắt nhìn thấy Tô Mạn phía trước, bỗng ngẩn ra.
Từ sau khi Tô Mạn hỏi có phải cô đang yêu đương hay không, cô thừa nhận, giữa hai người không có qua lại riêng tư nữa. Tô Mạn cũng không nói tới những chủ đề ngoài công việc với cô, khi gặp mặt ở công ty chỉ cười cười cho phải phép lịch sự, dường như khoảng cách cũng bị kéo ra từ tối hôm ấy.
Bạc Mộ Vũ không biết phải nói gì, nhưng hiện tại có một chuyện liên quan tới Lam Vu Hân, liệu chuyện này có ảnh hưởng tới ấn tượng của Tô Mạn về Lam Vu Hân hay không? Hơn nữa dựa theo tin tức gần đây Giang Trần Âm nói với cô, Lam Vu Hân và Tô Mạn vẫn thường xuyên liên lạc.
"Đàn chị..." Bạc Mộ Vũ cắn môi, sau khi chần chừ liền quyết đoán nói: "Đàn chị, chị đừng tin tin tức trên Weibo, chị Lam và cô Âm không có quan hệ như thế."
Tin tức của Tô Mạn rất nhanh nhạy, tin đồn Giang Trần Âm chia tay với bạn trai ngoài ngành cô ấy cũng nhanh chóng có được tin tức, lần này nhất định cũng đã nhận được báo cáo.
Quả nhiên, Tô Mạn không lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, chỉ nhàn nhạt cười nói: "Cô ta có quan hệ với ai, chị không có hứng thú muốn biết."
Trong ánh mắt Tô Mạn nhìn Bạc Mộ Vũ có chút cảm xúc không thấy, nhưng rõ ràng không đồng nhất với nụ cười trên khóe môi.
Tô Mạn chăm chú nhìn ấn đường nhíu chặt của Bạc Mộ Vũ, không đợi Bạc Mộ Vũ giải thích tiếp đã khẽ nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì chị đi trước đây."
Nói xong liền quay người rời đi, như thể thật sự không để tâm như lời đã nói, căn bản không quan tâm tới tính chân thực của chuyện này. Tạm thời Bạc Mộ Vũ không hiểu rõ trạng thái của Lam Vu Hân và Tô Mạn, chỉ đành đặt chuyện này xuống trước, chạy bước nhỏ về vị trí Giang Trần Âm thường đỗ xe.
Bạc Mộ Vũ lên xe, trên đường tới nhà ông bà Giang liền nghe Giang Trần Âm kể lại đại khái toàn bộ sự việc.
Bà Thiệu muốn lợi dụng sức mạnh dư luận để công kích Giang Trần Âm, bà ta đã liên lạc với người biết chuyện Thiệu Tư Nam chết năm đó, ghi âm lại một số chuyện bất lợi với Giang Trần Âm. Bà ta tiêu tốn một khoảng thời gian dài tìm hãng truyền thông có thể tung ra chuyện này, cuối cùng, bà ta tìm được một hãng truyền thông từng đưa ra suy đoán chủ quan về nguyên nhân tới hiện tại Giang Trần Âm vẫn chưa lập gia đình, chẳng qua vì quy mô của hãng truyền thông này tương đối nhỏ, những phỏng đoán kia không tạo được sức hút.
Bà Thiệu tạo quan hệ với một biên tập viên, sau đó bỏ tiền thuê người chụp ảnh của Lam Vu Hân và Giang Trần Âm rồi đăng lên. Bà ta bảo đối phương đẩy tin tức lên hot search, nhất định có thể thu hút dư luận, khiến cộng đồng mạng để ý tới hãng truyền thông này.
Đối phương động lòng, nhanh chóng mua hot search đẩy Giang Trần Âm và Lam Vu Hân lên. Lúc này bà Thiệu lại lấy usb có ghi âm chuyện của Thiệu Tư Nam ra, tính chất sự việc nghiêm trọng, đối phương không dám dễ dàng đồng ý, lấy lí do suy nghĩ nên tạm thời chưa thực hiện theo kế hoạch của bà Thiệu. Cũng vào lúc này, người của nhà họ Giang tìm được hãng truyền thông kia.
Khi Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ về tới nhà ông bà Giang, Lam Vu Hân nhận được thông báo của Giang Trần Âm cũng đã tới, mọi người nhanh chân đi tới phòng khách nhà chính.
Ngoại trừ trẻ con, gia đình Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn cũng có mặt đông đủ. Ông Giang ngồi nghiêm ở vị trí chủ gia đình, có lẽ bà Giang đã tránh đi, không thấy bóng dáng.
Cả phòng khách như mây mù đè nặng xuống, không khí ngưng trệ khác thường.
Lúc này trên người ông Giang toát lên vẻ uy nghiêm, khí thế quyền cao chức trọng nhiều năm kia cho người ta cảm giác đè nén mãnh liệt. Ông đứng dậy, tất cả vãn bối đều đứng dậy theo, ba người Giang Trần Âm vừa vào nhà cũng yên lặng đứng một bên.
Ông trầm giọng nói: "Khống chế tốt truyền thông, đừng để bất kì tin tức nào lộ ra ngoài, bảo người theo dõi nhà họ Thiệu, tuyệt đối không thể để gia đình đó thoát khỏi phạm vi quan sát của chúng ta."
Giang Anh Túng gật đầu, trao đổi tình hình hiện tại với ông Giang: "Những chuyện này con đã cho người theo dõi chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không để bất kì tin tức nào lọt ra. Còn cả hot search Weibo, đối phương vốn không chịu rút về, con cho người đè xuống, hiện tại cũng đã rút."
Ông Giang trầm ngâm không nói, chị em dâu nhà họ Giang không chèn lời, mặt mày lo lắng đứng một bên.
Sắc mặt Giang Trần Âm nghiêm túc, hỏi: "Anh, không phải lấy được ghi âm bà Thiệu cung cấp rồi sao?"
"Đúng thế, ban nãy định đợi em tới rồi mới mở." Giang Anh Túng vừa nói vừa quay người đi lấy máy tính xách tay của mình tới, rút ra chiếc usb từ trong túi áo kết nối với máy tính.
Mọi người nín thở theo dõi, sức lực Bạc Mộ Vũ níu lấy tay Giang Trần Âm mạnh hơn một chút, phòng khách yên lặng tới độ gần như chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người. Mãi tới khi Giang Anh Túng bật ghi âm mở to lên, âm thanh nói chuyện của bà Thiệu và một người khác mới thay thế cho tiếng hít thở của mọi người.
Trong lời nói đau lòng của bà Thiệu mang theo vẻ tự hào dành cho con trai: "Thành tích học tập của con trai tôi rất tốt, không chỉ là đại học, bắt đầu từ khi học cấp một thằng bé đã rất thông minh, thường xuyên thi được hạng nhất. Bình thường nó rất yên tĩnh, không có nhiều bạn bè, nhưng nó đối xử với bạn bè rất tốt."
Người còn lại là một người đàn ông, phụ họa nói: "Đâu có, tôi nhớ cậu ta không chơi với mọi người, chỉ thích tới lui một mình."
Bà Thiệu tiếp tục nói: "Thằng bé là hi vọng của gia đình chúng tôi, điều kiện gia đình tôi không tốt, khó khăn lắm mới nuôi dạy nó được tới đại học." Bà ta thở dài một tiếng, càng thêm đau lòng: "Sao nó không thể nghĩ cho người thân chứ? Năm đó tôi và bố nó mong ngóng nó thành gia lập nghiệp, ai biết..."
Người đàn ông đang nói chuyện với bà ta dường như đứng dậy, rót trà cho bà ta, sau đó an ủi: "Năm đó chuyện xảy ra quá nhanh, lãnh đạo trường học và bảo vệ cũng nhanh chóng tới nơi... chúng tôi cũng còn quá trẻ, căn bản không biết nên làm thế nào..."
Lúc này bà Thiệu ngắt lời người kia: "Chuyện này không thể trách các cậu, năm đó các cậu không thân với con trai tôi, là cô Giang thân thiết với con trai tôi." Bà ta ngừng lại giây lát, trong lời nói dần mang theo tiếng khóc: "Năm đó cô Giang có thể cứu con trai tôi, khoảng cách gần như thế sao lại không kéo được nó chứ? Cứu nó trước đã, có chuyện gì chúng ta bàn bạc sau được mà... Đáng thương cho con trai tôi, còn có quan hệ với cô ta tốt như thế, cô ta nhìn con trai tôi nhảy lầu cũng không cứu..."
Bà ta càng khóc càng dữ dội, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng người già khóc tới nước mắt đẫm lệ.
Người đàn ông đối thoại và bà Thiệu rõ ràng cũng bị dẫn dắt cảm xúc, có chút âm thanh khẽ truyền tới, giống như là đỡ lấy bà ta: "Ôi chao, bà Thiệu, bà bớt đau lòng. Đã qua nhiều năm như vậy, ở dưới hoàng tuyền cậu ấy cũng không hi vọng bà buồn bã... Chắc chắn nhiều năm qua Trần Âm cũng không dễ chịu, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới cô ấy."
An ủi trong ghi âm dần dần nhạt đi, lúc này âm thanh trần thuật đau lòng tuyệt vọng của bà Thiệu vang lên một cách rõ ràng: "Tôi vốn không muốn đem những chuyện năm đó ra cho người ta cười chê, nhưng quả thật tôi không thể không đứng lên, tôi muốn để mọi người nhìn thấy con người giả dối của cái người họ Giang kia." Đột nhiên giọng điệu của bà ta xoay chuyển, càng thêm bi thương: "Tôi biết năm đó một cô gái mới đôi mươi phải đối diện với chuyện như thế chắc chắn rất sợ hãi, tôi không muốn trách cô ta. Sau này cô ta cũng hứa sẽ chăm sóc cho gia đình chúng tôi, ít nhất khi có khó khăn sẽ không mặc kệ không ngó ngàng tới, nhưng mấy năm qua gia đình chúng tôi thật sự rất khó khăn, tôi không thể không đi tìm cô ta, nhưng cô ta vô tình nói với chúng tôi là con trai tôi tự nhảy lầu, không liên quan tới cô ta..."
Nói xong, bà Thiệu lại gào khóc, lúc này Giang An Túng tắt ghi âm đi.
Không khí phòng khách nặng nề tới nỗi khiến người ta ngạt thở, ông Giang nắm chặt lấy gậy đầu rồng.
Giang Cao Tuấn luôn giữ im lặng hung hăng mắng lên một tiếng: "Con mẹ thằng cha nó!"
"Suỵt..." Tôn Nhược Vi nhíu mày không giãn lườm chồng một cái.
"Phần đối thoại phía trước bà ta đã tránh đi trọng tâm, chỉ nói những nội dung bất lợi với cô Âm. Hơn nữa bà ta còn lợi dụng điểm yếu của nhân tính, khiến chú nói chuyện với bà ta chỉ quan tâm tới việc an ủi bà ta trước, không có thời gian phản bác nội dung trần thuật trong lời bà ta."
Âm thanh như suối trong trấn tĩnh vang lên, như lưỡi dao sắc chặt đứt búi tơ vò.
Ông Giang gõ gậy lên sàn nhà, "Tiểu Vũ, cháu nói tiếp đi."
Sắc mặt Bạc Mộ Vũ bình tĩnh, mím môi nói tiếp: "Phần tự trần thuật phía sau bà ta cũng tránh nặng tìm nhẹ, che giấu toàn bộ những sự trợ giúp cô Âm từng đáp ứng, cũng không nói ra bản thân ham mê cờ bạc. Còn cả chân tướng năm đó, bà ta hoàn toàn không công khái, chỉ dùng lời kể vô cùng mơ hồ nói với mọi người cô Âm thấy chết không cứu."
Lúc này Giang Cao Tuấn ngắt lời, nói: "Cháu đợi đã..." Anh quay sang Giang Trần Âm: "Lục Nhi, em cho bà ta tiền à?"
Giang Anh Túng nhìn Giang Cao Tuấn một cái: "Lão Nhị, hiện tại không phải lúc nói chuyện này."
Ông Giang xua tay bảo hai người con trai đừng lên tiếng, sau đó ánh mắt nhìn Bạc Mộ Vũ có mấy phần khen ngợi: "Vậy cháu cảm thấy hiện tại nên làm thế nào?"
"Cháu cảm thấy..."
Bạc Mộ Vũ trầm ngâm, quay đầu nhìn Giang Trần Âm, Giang Trần Âm gật đầu với cô, trong mắt là sự tin tưởng dành cho cô.
Nhận được sự cho phép của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ nhìn mọi người một lượt, sắc mặt trầm tĩnh, chầm chậm lên tiếng: "Nếu năm ngoái bà ta thu tay, vậy mọi người bình an vô sự, nhưng nếu bà ta còn muốn gây chuyện, cháu và cô Âm cũng luôn chờ đợi. Chuyện lần này hai chúng cháu đã có chuẩn bị, cháu nghĩ rằng chúng ta không chỉ đè xuống không thôi, nếu không khó tránh có thêm lần thứ hai."
"Hai đứa định loại bỏ bà ta?" Giang Cao Tuấn nghi hoặc hỏi.
"Vâng." Bạc Mộ Vũ gật đầu, "Đợi bà ta tung ra, chẳng thà chúng ta chủ động bày ra toàn bộ chuyện này, những người sáng mắt có thể phân biệt được. Như thế cũng có thể chặn đứng việc bà ta tiếp tục dùng chuyện này làm trò, khổ một lần sướng cả đời. Hơn nữa ở chỗ cháu có ghi âm chính miệng bà ta nói với cháu bản thân đam mê cờ bạc, hơn nữa sẽ mãi mãi không buông tha cho cô Âm."
Giang Trần Âm tán thành, nói: "Đúng thế, nếu năm ngoái bà ta thấy ổn rồi thu tay, vậy sẽ không có chuyện hôm nay. Nhưng bà ta không muốn buông bỏ những thứ bà ta không đáng có được từ em, cho nên em vẫn luôn tán thành với suy nghĩ của Mộ Vũ."
Cô ấy vừa nói vừa rút ra một chiếc usb đưa cho Giang Anh Túng, Giang Anh Túng nhận lấy kết nối với máy tính. Bên trong truyền tới cuộc đối thoại của Giang Trần Âm và một người đàn ông, điều khiến mọi người ngạc nhiên là, âm thanh của người đàn ông kia giống hệt với người đàn ông trong ghi âm của bà Thiệu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]