"Được rồi, không nghĩ nữa." Lâm Sơ Vãn quay về thực tại, chỉ là trong giọng nói còn chút gì đó khàn khàn, "Vào phòng chị thôi
Bạc Mộ Vũ gật đầu, không nhìn đến cánh cửa kia nữa, bước theo Lâm Sơ Vãn đi vào phòng nàng.
Trên bàn sách vẫn là khung ảnh đó , nó hướng về Bạc Mộ Vũ. Sau khi bước vào, nàng thoáng nhìn qua khung ảnh rồi bước đến sofa ngồi xuống cùng Lâm Sơ Vãn.
Lâm Sơ Vãn rót nước cho nàng, sau đó hỏi: "Dạo này có bận rộn gì không? Có chuyện gì cần chị giúp chứ?"
Bạc Mộ Vũ nhận lấy ly nước, uống một ít, chậm rãi lắc đầu nói: "Công việc vẫn thuận lợi, học tỷ rất quan tâm em."
Trong mắt Lâm Sơ Vãn đầy ý cười, nói: "Có vẻ khá chú trọng công việc nhỉ, có tiêu khiển gì không?"
"Có." Bạc Mộ Vũ đặt ly nước xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: "Dạo gần đây có đọc một vài tiểu thuyết
Mấy ngày nay, cứ rảnh rỗi là nàng sẽ nghĩ đến những manh mối liên quan đến chuyện của Giang Trần Âm, mà chuyện này đương nhiên không thể nói cho Lâm Sơ Vãn biết, thứ đó chắc cũng xem như là giải trí, chính là vài phút ngày hôm nay ngồi xem truyện đồng nhân của Giang Trần Âm.
Mặc dù cảm giác có hơi kỳ lạ.....
Lâm Sơ Vãn tò mò hỏi: "Đọc tiểu thuyết? Là loại văn học cổ trước nay thường hay đọc?"
"Không phải." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, không cần nghĩ ngợi mà nói thẳng: "Là tiểu thuyết bách hợp."
Sắc mặt Lâm Sơ Vãn lập tức thay đổi, có hơi cứng nhắc, nhìn dáng vẻ đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-thanh-ky/1189196/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.