Sáng sớm, ngoài cửa sổ mưa đang lất phất, hạt mưa phùn lặng lẽ hòa vào đất mang đến một không khí vừa ẩm thấp lại vừa mát lạnh.
Tấm rèm cửa được kéo ra một góc, gió lạnh thổi vào, nhẹ nhàng thổi lên vạt áo ngủ của người đang đứng cạnh cửa sổ.
Giang Trần Âm một tay cầm điện thoại nghe máy, tay khác lướt lên mái tóc dài đem chúng từ sau lưng tản ra trước ngực, tùy ý nghịch ngợm, khóe môi cong lên.
Ở đầu dây bên kia, người đại diện ngạc nhiên đến mức chỉ còn thiếu gào thét lên: "Giang lão sư, em tự mình chạy tới Lăng Châu làm gì? Em lại cướp đoạt nhiêm vụ của chị, tiền lương này em nói chị làm cách nào cầm đây!"
"Hôm qua em chỉ thuận miệng thôi." Giang Trần Âm nheo mắt cười, trong lời nói còn chứ ẩn ý: "Nhưng mà hiện tại thì vừa may, có thể dùng làm lý do để tới đây một chuyến."
Một tuần thì có hơi khó, nhưng hai ngày vậy là đủ rồi. Vốn dĩ cô không muốn nói với Bạc Mộ Vũ về chuyện công tác gì đó, chỉ là đứa nhỏ này muốn cô ở lại nhưng không muốn làm cô chậm trễ công việc ở Tần Châu, ánh mắt đó thật sự rất mâu thuẫn. Cô thật không đành lòng nên vừa vặn lấy nó ra làm lý do.
Người đại diện sửng sốt, hỏi: "Em còn cần lý do để đi Lăng Châu?"
Giang Trầm Âm trầm ngâm nói: "Không gì, thuận miệng nói thôi. Đúng rồi, đại ngôn cho game lần này từ chối đi, em không có thời gian."
"Nhanh vậy mà em đã khảo sát xong rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-thanh-ky/1189188/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.