Từ khi hắn thành thân,
Thẩm thị lại chuyển chiến trường về hầu phủ.
Bà vốn không ưa Mạnh Nhu —
chê nàng xuất thân nghèo hèn,
chê nàng yếu đuối,
chê nàng mặt mày nhạt nhòa,
chê nàng cưới đã lâu mà chưa có tin vui.
Thẩm thị ngấm ngầm làm khó nàng,
mà Mạnh Nhu thì chưa từng hé môi tố khổ.
Tạ Thần An đoán nàng sợ hắn không tin,
kỳ thực hắn rõ mẹ mình còn hơn ai hết.
Hắn tìm tới Thẩm thị, nói thẳng:
“Đừng bắt nạt Nhu Nhu.
Nàng là do con cưới, nếu giận, cứ tìm con mà trút.”
Thẩm thị liền khóc – nháo – dọa treo cổ,
hắn coi như mù, điếc,
một lòng chỉ biết dỗ dành tiểu nương tử.
Hắn thừa hiểu, chỉ cần tước vị còn treo trên đầu,
thì sợi dây thừng to bằng bát tô kia
dù treo suốt đời trên xà nhà
cũng chẳng bao giờ đứt nổi.
Tiểu nương t.ử thân thể yếu,
Tạ Thần An bận việc quan xong là đi khắp nơi tìm danh y.
Nhạc phụ cũng mang bệnh,
hắn cũng phải bận lòng.
Khi đại phu hồi báo rằng trên người ông toàn là vết thương tên,
Tạ Thần An không hề nhíu mày,
chỉ lạnh giọng cảnh cáo:
“Ra khỏi cửa, cấm nói lung tung.”
Sợ nhạc phụ chưa quen cuộc sống mới,
hắn đích thân đi từng nhà hàng xóm,
nhờ họ mỗi khi ra ngoài nhớ gọi ông cùng chơi,
lại thường xuyên tặng gà vịt làm lễ.
Nhạc mẫu thì rõ ràng là tiểu thư cành vàng lá ngọc,
tay mềm hơn cả mẫu thân hắn.
Thế là hắn lại dặn hàng xóm:
“Nhạc mẫu muốn nếm trải nỗi khổ dân gian,
ta làm rể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-thanh-an/4882320/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.