Vòng tay rộng lớn của hắn khiến trái tim ta dần bình ổn lại, nước mắt cũng tuôn ào ào không ngừng.
Ta nắm chặt đai lưng hắn, thân thể run rẩy, càng khóc hắn càng ôm chặt hơn, như ôm một đứa trẻ trong ngực.
Ta khóc suốt gần một khắc, mới dần nín được.
Tạ Thần An cúi xuống hôn lên trán ta, khẽ cười:
“Dễ sợ thế sao? Mơ thôi cũng khóc thành thế này à?”
Nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, ta bỗng thấy mơ hồ.
Mấy năm nay, vì có hắn, ta ít khi còn nhớ đến quá khứ.
Ta vẫn nghĩ rằng, chỉ cần gia đình ta an phận ở Trung Châu, tránh xa thị phi, lại có hắn che chở, thì có thể sống yên ổn suốt đời.
Nhưng cho đến khi Chu Mộng Uyển nói những lời kia hôm nay, ta mới nhận ra — tất cả những kỳ vọng trước kia đều là mộng tưởng.
Nếu nói trước đây tám phần ta muốn hòa ly vì giận, hai phần vì Thẩm thị,
thì bây giờ — mười phần đều vì không muốn liên lụy hắn.
*******
“Hầu gia, thiếp… chuyện lần trước, ngài đã suy nghĩ chưa?”
Tạ Thần An khựng lại, nụ cười đông cứng trên mặt:
“Suy nghĩ chuyện gì?”
“Hòa ly.”
Hắn buông ta xuống giường, đi đến bên bàn, hai tay chắp sau lưng đi một vòng, như đang nén giận. Hồi lâu mới quay lại nhìn ta:
“Nếu vì mẫu thân, thì không cần. Ta sẽ nói rõ với bà ấy.
Bà ấy chỉ nóng ruột vì mong có cháu, nàng sao lại vì vậy mà đòi hòa ly? Thế chẳng phải bất công với ta sao?”
Hắn lại đi vòng quanh bàn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-thanh-an/4882310/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.