Nghĩ đến đây, mí mắt ta càng nặng, chẳng bao lâu đã díp lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, bên tai còn vẳng lên tiếng cười khẽ trầm thấp của hắn —
“Nhu Nhu vừa lười vừa mềm, nếu không có phu quân thương yêu, thì biết phải làm sao đây…”
04
Khi ta tỉnh dậy, trời đã sẩm tối.
Tạ Thần An lại đến công sở.
“Tiểu thư… lão phu nhân… đã chờ bên ngoài một lúc rồi…”
Nhìn dấu bàn tay hằn đỏ trên má Tiểu Đào, lòng ta nhói lên. Ta khẽ vuốt mặt nàng, rồi không vui mà đứng dậy mặc y phục, đi ra ngoài.
Vừa bước vào phòng, liền cảm thấy quanh thân như phủ một tầng tuyết lạnh, hơi thở lạnh buốt lan khắp người.
“Mẫu thân đến rồi.”
Sắc mặt Thẩm thị vô cùng khó coi.
Tách trà bên cạnh đã nguội ngắt, chưa hề uống lấy một ngụm, xem ra bà ta đã chờ lâu lắm rồi.
“Hừ, quả đúng là con dâu ngoan của Tạ gia chúng ta.”
Vừa thấy ta, khóe môi bà ta liền nhếch lên nụ cười mỉa, giọng nói ngập đầy châm chọc:
“Thần An bận rộn công vụ, ngươi chẳng khuyên chồng nghỉ ngơi, lại còn cách đôi ba hôm đã dụ dỗ khiến nó mê mẩn tâm thần!”
“Nếu ngươi sinh được một đứa con thì cũng thôi đi, đằng này đến cái trứng cũng chẳng đẻ nổi, chỉ uổng công hao tổn sức lực của Thần An!”
“Mạnh thị, ngươi biết lỗi chưa?”
Giọng Thẩm thị đột nhiên cao vút, khiến ta khẽ nhíu mày.
“Lời mẫu thân nói, con dâu thật không hiểu. Con dâu với phu quân là phu thê danh chính ngôn thuận, chuyện phòng the vốn là lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-thanh-an/4882308/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.