Tây Hoa Cung là hành cung, nằm dưới núi Nha Lưu, sau khi phụ hoàng thoái vị vẫn luôn ở nơi này, đã gần sáu năm ta chưa từng gặp người.
Trên đường đến Tây Hoa Cung, trong lòng ta luôn xoắn xuýt cái câu hỏi cuối cùng Vu Nhàn Chỉ hỏi ta.
Ta còn chịu gả cho hắn không?
Ta muốn nói ta chịu, dù biết rõ hắn lạnh lùng mà bạc tình, nhưng ta tin tưởng hắn vẫn luôn thật lòng với ta.
Mặc dù điều duy nhất có thể tin, cũng chỉ có hắn thật lòng với ta.
Tây Hoa Cung có một tiểu các dựa vào núi, bên ngoài các là vách núi thẳng đứng, có thác nước từ đỉnh núi đổ xuống, phun bọt trắng xóa.
Trong các ánh sáng u ám, phụ hoàng đang đứng mặt hướng về thác nước, có lẽ nghe được tiếng bước chân của ta, liền chậm rãi nói: "Bích nha đầu, con tới rồi."
Ta quỳ nửa người nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hắn tựa hồ thở dài một tiếng, nói: "Nơi này không có người ngoài, con không cần câu nệ, đứng lên đi."
Giọng nói phụ hoàng có chút già, tóc hoa râm, nhưng bóng lưng vẫn cao ngất như cũ.
Cao ngất giống như một gốc cây Hàn Thiên Bích vậy, vĩnh viễn 'cao xử bất thắng hàn' (Nơi cao chịu lạnh).
Ta không biết nên nói gì, yên lặng nửa khắc, rủ mắt nói: "Xương Bình bất hiếu, nhiều năm chưa từng tới thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng dạo này có khỏe không ạ?"
Người không đáp lại ta, mà chỉ nói: "Ngày trước Huyên nhi có đến gặp trẫm, nói giao thừa hắn sẽ cùng nữ nhi thứ hai của Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-tam-thien/1161909/chuong-6-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.