24
Ta thốt nhiên mở mắt nhìn lại.
Cuối đường, tiếng vó ngựa vang lên, vô số binh mã vọt tới.
Cố Cửu Uyên đi đầu, cưỡi ngựa nghênh trận.
Ánh lửa đỏ hồng chiếu vào trên người hắn, lại không chiếu sáng được sát ý lạnh như băng.
Ta nhìn thấy hắn dựng cung, ta nhìn thấy hắn kéo dây cung.
Ta nhìn thấy tên kia xuyên qua đầu Cửu công chúa, lông trắng ở đuôi tên vẫn rung động.
Một đám m.á.u vẩy lên đến gương mặt của ta, t.h.i t.h.ể Cửu công chúa nặng nề ngã xuống.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c lại vang lên.
Tướng quân như vào chỗ không người, huyền giày đạp m.á.u mà đến.
Cố Cửu Uyên đưa tay, ôm lấy ta.
"Ta đến chậm rồi." Hắn khàn giọng nói.
Một nháy mắt, ta không phân rõ đây rốt cục là kiếp hay trước kiếp này.
Kiếp trước đã từng có người đem ta thương tiếc ôm vào trong ngực, nói một tiếng tới chậm.
Mà kiếp này, người này đem ta gắt gao ôm tại trong ngực, thanh âm cuồn cuộn lấy nghĩ mà sợ:
"Ta đã từng mơ một giấc mơ rất dài."
Trong ngự hoa viên, hắn từng người lắng nghe một vị cô nương kể chuyện.
Hắn nghe được cô nương mình yêu dấu vừa nói vừa khóc, nói nàng mơ một giấc mộng dài, mọi người phản bội, sau khi tỉnh lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Trong hành lang của Hầu phủ vào đêm khuya, hắn đem cô nương đang tuyệt vọng ấy ôm vào trong ngực, nghe nàng run rẩy đặt câu hỏi, hỏi an nguy của ông bà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-sinh-bo-de/3601439/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.